Chương 13: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (13)

“Ôi…”

Phó Đình Xuyên đau lòng, cẩn thận từng li từng tí đưa tay chạm nhẹ mặt cô ta, “Đau không? Rốt cuộc là ai đánh em? Em có nhìn rõ mặt người đó không?”

Bạch Giai Ninh chảy nước mắt, ánh mắt cố ý nhìn về phía trong phòng ngủ Khúc Yên.

Phó Đình Xuyên nhìn theo ánh mắt cô ta, vô thức bác bỏ: “Không thể là Khúc Yên, cô ấy không có lá gan này.”

Bạch Giai Ninh khóc đến càng thêm lợi hại, nức nở nói: “Em cũng không dám tùy tiện lên án, nhưng mà thời điểm người đàn ông kia đánh em, anh ta có nói: “Xem cô còn dám cướp người đàn ông của Khúc tiểu thư không!”, còn nói cái gì mà thu tiền của người liền thay người làm việc, lần sau muốn triệt để hủy đi mặt của em…”

Phó Đình Xuyên nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo.

“Khúc Yên, cô vậy mà dám làm ra loại chuyện mất trí này.”

Phó Đình Xuyên tàn khốc nói: “Cô có cái gì bất mãn, thì cứ nhắm vào tôi. Cô gọi người đánh Giai Ninh thành bộ dáng này, tôi có thể báo cảnh sát cho cô ngồi tù.”

Môi Khúc Yên hơi cong lên, cười nói: “Được rồi, vậy gọi cảnh sát đi. Để cảnh sát đến xem, rốt cuộc ai mới là người phải ngồi tù.”

Bạch Giai Ninh lập tức kéo ống tay áo Phó Đình Xuyên, nhỏ giọng ủy khuất nói: “Quên đi, anh Xuyên, cứ coi như em xui xẻo đi… Khúc tiểu thư hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám, khó tránh khỏi sẽ tức giận.”

“Cô ta tức giận liền có thể đánh người? Lại còn muốn hủy mặt của em, đúng là tâm địa độc ác!”

Phó Đình Xuyên lên cơn giận dữ, quát lên: “Khúc Yên, cô ngay bây giờ lập tức xin lỗi Giai Ninh, bằng không, cô cho người đánh Giai Ninh chỗ nào, tôi liền sẽ hoàn trả lại lên người cô.”

Bạch Giai Ninh núp ở phía sau lưng Phó Đình Xuyên, giương mắt liếc trộm Khúc Yên, đáy mắt không giấu được vẻ dương dương đắc ý.

Phảng phất như muốn khoe khoang: Xem đi! Coi như cô có thể gọi cho người đàn ông này trở về đi nữa, tôi vẫn có biện pháp làm cô thua rất khó coi.

Khúc Yên lạnh lùng liếc nhìn tiểu bạch hoa tâm cơ, nói: “Xin lỗi? Cô ta xin lỗi tôi thì còn tạm chấp nhận được.”

Bạch Giai Ninh đáng thương khóc nức nở: “Quên đi, là em không tốt… Coi như Khúc tiểu thư sai người đánh em thì cô ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động, anh Xuyên anh cũng đừng trách cô ấy.” :))

Khúc Yên bỗng từ trên giường xuống, nhanh chân tới trước mặt cô ta.

Bạch Giai Ninh sợ hết hồn, run rẩy nói: “Khúc, Khúc tiểu thư, cô muốn làm gì? Ngay trước mặt anh Xuyên, chẳng lẽ cô định đánh tôi sao?”

Khúc Yên cong môi, cười đến phong tình vạn chủng*: “Muốn đánh cô thì liền đánh, như thế nào, tôi còn đánh không nổi sao?”

*Phong tình vạn chủng: là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Cô còn chưa dứt lời, bàn tay trắng nõn vung lên, một cái tát liền rơi xuống nửa bên mặt còn lại của Bạch Giai Ninh.

Bạch Giai Ninh “a” một tiếng hét thảm.

Vốn là gương mặt sưng vù, lập tức sưng thêm, tựa như đầu heo.

“Cô, cô đánh tôi!”

“Đúng, đánh cô đó.”

Khúc Yên vuốt vuốt cổ tay, thản nhiên nói: “Cô không phải thiếu đánh sao? Chính mình chạy tới căn hộ của tôi, còn dám nói xấu là tôi sai người đánh cô. Cô cho rằng đầu óc của người khác, đều giống cô bị úng nước sao?”

Khúc Yên mắng chửi người không mang theo nửa câu thô tục, lại làm cho Bạch Giai Ninh nghe xong sắc mặt trắng bệch.

“Cô đã có lá gan chạy tới địa bàn của tôi, thì hôm nay tôi liền cùng cô tính toán nợ nần.”

Khúc Yên không nhanh không chậm nói: “Thứ nhất, cô quyến rũ người đã có vợ thì cũng thôi đi, vậy mà còn hẹn gặp một cô gái đang mắc bệnh trầm cảm, có ý định kích động cô ấy.”

Căn cứ theo tư liệu hệ thống cho cô, Bạch Giai Ninh đã sớm âm thầm điều tra nguyên chủ.

Cô ta biết nguyên chủ có bệnh trầm cảm, cho nên cố ý hẹn gặp mặt nguyên chủ.

Lúc gặp mặt, Bạch Giai Ninh nói rất nhiều lời khıêυ khí©h, có chủ ý kích động nguyên chủ.

Bởi vậy dẫn đến sau khi về nhà, nguyên chủ tăng thêm lượng thuốc uống, mới vô ý mà chết.

“Tôi không có…” Bạch Giai Ninh sắc mặt biến hóa, yếu đuối nhìn về phía Phó Đình Xuyên, “Anh Xuyên, anh phải tin tưởng em, em không có làm…”

Nhưng mà bây giờ mặt cô ta sưng phù như đầu heo, Phó Đình Xuyên dù yêu thương cô ta, cũng là nhìn không nổi, hơi quay mặt đi.

Bạch Giai Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khúc Yên tiếp tục nói: “Thứ hai, cô vừa rồi trong ga-ra bị người đánh à? Cô có biết hay không? Trong ga-ra có camera giám sát, bây giờ tôi sẽ yêu cầu bộ phận quản lí kiểm tra camera giám sát, xem rốt cuộc là ai đánh cô.”

Điểm này, Bạch Giai Ninh cũng không sợ, thẳng lưng nói: “Cô tra đi!”

Khúc Yên nhìn điệu bộ của cô ta, liền biết chắc cô ta đã hối lộ nhân viên của phòng giám sát, động tay động chân vào camera.

Khúc Yên cười khẩy.

Liền chút thủ đoạn này, dám chơi tâm cơ với cô.

Còn non lắm.

­­_______

10/1/2024