Chương 24: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (24)

Khúc Yên mặc dù hai tay hai chân bị trói, nhưng tư thái khoan thai, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ trong lòng cô, có phải là muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu đúng không? Đừng nóng vội, trước tiên để tôi hỏi cô một việc.”

“Cô muốn hỏi cái gì?” Việc đã đến mức này, ngược lại Mộ Du Du lại rất tỉnh táo.

Tiểu tiện nhân Khúc Yên này nói đúng, nhất thiết là phải gϊếŧ người diệt khẩu.

Cô ta vốn chỉ muốn tìm người để gian da^ʍ cô, rồi hủy đi khuôn mặt quyến rũ đó của cô, không có ý định gϊếŧ người.

Bây giờ là chính cô tự tìm cái chết!

Không thể trách cô ta!

“Tôi nghe nói, Bạc Tư Yến thời niên thiếu còn lưu lạc xóm nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Mà cô, đường đường là hào môn thiên kim đại tiểu thư, lại một lần ngẫu nhiên đi ngang qua xóm nghèo, đối với Bạc Tư Yến đưa tay giúp đỡ, mời anh ấy một bữa cơm?”

Đây là lúc trước Khúc Yến tra tư liệu của Mộ Du Du tìm hiểu được.

Bởi vì… một bữa cơm đó mà những năm tháng sau này Bạc Tư Yến đối xử với Mộ Du Du không tệ.

Mặc dù không được gọi là ân cần, nhưng với tính cách lạnh lùng của Bạc Tư Yến thì như vậy đã là rất cho mặt mũi rồi.

Mộ Du Du muốn quần áo túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu, chỉ cần mở miệng, Bạc Tư Yến đều sẽ cho người đưa đến tận tay cô ta…

Mộ gia muốn cùng anh kết thông gia, anh đều không có ngay tại chỗ mà bày ra sắc mặt từ chối, dẫn đến bên ngoài một mực truyền Mộ Du Du là vị hôn thê của anh.

Mộ Du Du ỷ vào điểm này, tại giới mỹ nữ quyền quý làm mưa làm gió.

“Phải thì như thế nào, mắc mớ gì đến cô!” Mộ Du Du hung tợn nhìn cô chằm chằm.

Anh Yến cho tới bây giờ bên cạnh chỉ có một mình cô ta là phụ nữ, những người phụ nữ khác đều không tới gần được.

Nhưng sau khi tiểu tiện nhân Khúc Yên này xuất hiện thì anh Yến thay đổi!

“Tôi chỉ là hiếu kỳ, làm sao lại trùng hợp như vậy được? Cô không có việc gì thì đến xóm nghèo làm chi? Cô như thế nào biết lúc đó Bạc Tư Yến bị người đối phó, đã đói được vài ngày?” Khúc Yên cười tủm tỉm nhìn cô ta, “Hay là, cô đã sớm an bài hết tất cả, chỉ còn chờ đến tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng nghèo túng?”

“Sắp chết đến nơi rồi, cô còn quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này.” Mộ Du Du cười lạnh một tiếng, “Coi như tôi thừa nhận, hết thảy những chuyện trước kia đều là do tôi an bài, cô lại có thể làm gì? Hôm nay cô đừng mơ tưởng sẽ ra khỏi cái xưởng này!”

“Nguyên lai thật là do cô trăm phương ngàn kế an bài a?”

“Là tôi không sai.” Mộ Du Du không chút nào phủ nhận, đối với một kẻ hấp hối sắp chết, cô ta không cần phải nói dối.

“Cô năm đó tại sao lại muốn làm thân với một tiểu tử nghèo chứ?” Khúc Yên hỏi tiếp.

“Câu hỏi của cô thật là ngu xuẩn, tôi đương nhiên đã sớm biết anh ấy là đứa con thất lạc bên ngoài đang được Bạc gia tìm kiếm rồi.”

Mộ Du Du không có kiên nhẫn tiếp tục cùng cô nói nhảm.

Mặc dù cô ta sử dụng máy quấy nhiễu tín hiệu, tránh cho bị anh Yến truy ra tin tức, nhưng vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô ta nhất thiết phải nhanh chóng giải quyết tiểu tiện nhân này.

Mộ Du Du giơ tay lên, ra lệnh cho kẻ bắt cóc Phương Kỳ phía bên cạnh, “Động thủ gϊếŧ người phụ nữ này cho ta. Ta trả ngươi gấp năm lần thù lao, 1000 vạn.”

Phương Kỳ nghe được 1000 vạn, hai mắt đều sáng lên.

“Được được được, ta đây liền động thủ.” Anh ta cầm lấy con dao, đi qua phía Khúc Yên, “tiểu mỹ nhân, cô không thể trách ta được, muốn trách chỉ có thể trách mệnh cô không tốt.”

“Phải không?” Khúc Yên không hề sợ hãi, không chút lay động nào.

“Đi chết đi!” Phương Kỳ giơ con dao lên, định đâm vào ngực cô.

Khúc Yên nhắm mắt lại.

Cô ở bên trong thế giới xuyên nhanh nên không thể chết được.

Đợi chút nữa anh ta đừng bị dọa đến mức tè ra quần.

Khúc Yên đã chuẩn bị tốt tâm lí để nhận một dao này nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Trong thời gian chớp mắt, ‘phanh’ một tiếng!

Tiếng súng vang lên!

Đạn bắn thủng tay cầm dao của kẻ bắt cóc Phương Kỳ, âm vang một tiếng, dao rơi xuống đất, làm tro bụi dưới đất văng lên.

“Ai, ai…” Phương Kỳ run run rẩy rẩy quay đầu lại, ở cửa chính có một đám người áo đen đứng ở đó.

Người đàn ông cầm đầu, mặc quần Tây cùng áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người cao lớn, tráng tuyệt bất phàm.

Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông băng lãnh như sương, mắt đen khẽ híp một cái, lộ ra ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

“Động thủ.” Môi mỏng của anh phun ra hai chữ lạnh lùng.

Sau lưng đám người áo đen nhận lệnh, nghiêm chỉnh mà xông lên, không đến mười giây, liền khống chế được kẻ bắt cóc.

Mộ Du Du đứng một bên đã sớm kinh ngạc đến ngây người.

_______

4/2/2024