Chương 31: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (31)

Phó Đình Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Khúc Yên, ánh mắt dần nóng lên.

“Em uống nhiều rồi, để anh đưa em về đi?”

Anh ta đỡ cô từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Khúc Yên gạt tay anh ta ra, nghiêng đầu cười với anh ta: “Đừng đυ.ng tôi… về sau không cho phép anh đυ.ng vào người tôi…”

Bộ dáng say khướt của cô, có chút hư hỏng, lại có chút khả ái.

Phó Đình Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, anh không đυ.ng vào em.”

Anh ta không coi lời cô nói lúc say là thật, ở sau lưng che chở cô, tiễn cô ra khỏi nhà hàng.

Khúc Yên dưới tác dụng của cồn trong rượu, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, nhón lên bằng mũi chân xoay tròn, khiêu vũ dưới màn đêm.

“Xe ở chỗ này.”

Phó Đình Xuyên muốn kéo cô đi, lại bị cô đánh vào trên mu bàn tay một tiếng rõ vang.

“Đã nói không được đυ.ng vào tôi.” Cô mất hứng lầm bầm.

“Yên Yên, em say rồi.” Đây là lần đầu tiên Phó Đình Xuyên gọi cô như vậy.

‘Yên Yên’ hai chữ này lướt qua đầu lưỡi anh ta, mang theo một chút ngọt ngào bí ẩn.

Anh ta nhìn bộ dáng vui vẻ khiêu vũ của cô, tùy tiện kiêu căng, không coi ai ra gì.

So với trăng trên trời, còn muốn sáng hơn.

“A?” Khúc Yên xoay tròn xong, cảm giác choáng đầu, lúc mê mê mang mang cô giống như nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Cô khiêu vũ, bước đến lại gần, bắt lấy cà vạt người đàn ông, bất mãn nói: “Anh không phải không chịu tiếp chiêu sao? Không phải không tới sao? Vậy vì sao anh lại ở đây?”

Bạc Tư Yến vừa đến bên ngoài nhà hàng.

Anh không nghĩ tới, vừa đến đã trông thấy một con ma men.

Cô và Phó Đình Xuyên uống bao nhiêu rượu?

Say thành bộ dáng này?

Khúc Yên nheo lại mắt hạnh, ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt cô thoáng thấy bóng dáng một cô gái trẻ đứng bên cạnh anh.

Cô gái kia ăn mặc tinh xảo, dung mạo xinh đẹp, hiển nhiên là chú tâm ăn mặc để đến nơi hẹn.

“A… anh cố ý đem một cô gái tới để chọc giận tôi đúng không?”

Giọng nói của Khúc Yên sau khi uống rượu lại càng mềm mỏng, trong lúc tức giận vẫn có chút ngọt ngào, “Anh còn nói tôi lòng dạ hẹp hòi, rõ ràng anh mới hẹp hòi.”

Cô gái đứng bên cạnh Bạc Tư Yến nhỏ giọng hỏi: “Yến thiếu, hay là chúng ta vào nhà hàng đi?”

Có thể cùng Yến thiếu hẹn một lần, là cơ hội khó có được!

Cô ta không thể để cho một người phụ nữ say rượu phá hỏng được!

“Cô vào trước đi.” Bạc Tư Yến thản nhiên nói.

“Không không, vậy tôi chờ anh.”

Cô gái đó không dám một mình tiến vào nhà hàng, nếu như Yến thiếu bị người phụ nữ say này câu đi thì làm sao bây giờ?

“Các người đang nói cái gì vậy?” Khúc Yên lại gần, cong lên môi đỏ, nói với Bạc Tư Yến: “Ở đây.”

“Khúc Yên, cô có biết bản thân mình đang làm cái gì không?” Bạc Tư Yến véo nhẹ cái cằm của cô, “Ở nơi công cộng nhảy múa cái gì? Hửm?”

“Ở đây…” Khúc Yên bĩu môi, lặp lại.

Cô đưa tay, đầu ngón tay chỉ nhẹ vào trên môi chính mình.

“Có ý tứ gì?” Bạc Tư Yến nhíu nhíu mày.

“Sao anh lại đần như vậy nha?” Khúc Yên ghét bỏ mà liếc anh một cái, kiễng hai chân, ở trên môi mỏng của anh chạm nhẹ một cái.

Tiếp đó cô cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, “Bất kể như thế nào, anh vẫn là tới rồi, cho nên phải thưởng cho anh một chút.”

Bạc Tư Yến không chút nhúc nhích, bộ dáng lãnh đạm nói: “Tôi và bằng hữu đến dùng cơm, có liên quan gì đến cô.”

Khúc Yên buông anh ra: “Vậy anh đi ăn cơm đi.”

Bạc Tư Yến nhìn cô một cái, quay đầu liền cùng cô gái kia vào nhà hàng.

Khúc Yên ‘hừ’ một tiếng, không có đuổi theo.

“Phó Đình Xuyên, chúng ta đi thôi.” Cô quay đầu đi tìm Phó Đình Xuyên.

“Yên Yên, em…” Phó Đình Xuyên sắc mặt khó coi.

Anh ta tận mắt nhìn thấy, cô hôn người đàn ông khác.

“Anh sao vậy?” Khúc Yên mơ hồ nhìn anh ta.

“Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Cô chỉ là bởi vì uống say.

Anh không tính toán với cô, liền tha thứ cho cô lần này.

Phó Đình Xuyên tự nhủ trong lòng như thế, dắt bàn tay mềm mại của cô, “Anh đưa em về nhà.”

“Được.”

Đôi mắt Khúc Yên lờ đờ mê ly vì say, gật gật đầu.

Cô có bảy tám phần men say, đầu nặng chân nhẹ, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.

Khoảng cách bãi đậu xe lộ thiên còn một đoạn ngắn, Phó Đình Xuyên thực sự nhìn không được, đem cô bế lên, thấp giọng nói: “Đừng lại cự tuyệt anh.”

Khúc Yên buồn ngủ, không có khí lực cự tuyệt, sau đó ‘ưm’ một tiếng, liền không có nói tiếp.

Cô nhắm hai mắt, tựa ở trong ngực anh ta, hai gò má ửng đỏ, lông mi dài vểnh lên.

Đẹp như một bức tranh.

Làm cho người ta không nỡ kinh động.

Phó Đình Xuyên cứ như vậy ôm cô, đứng tại chỗ, yên lặng cúi đầu nhìn cô.

Trái tim từng căm ghét cô của anh ta vậy mà bắt đầu đập dữ dội vì cô.

_______

6/2/2024