Chương 49: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (49)

Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tư Yên lạnh lùng không chút độ ấm, đôi mắt đen lạnh lùng.

Anh chàng bên vận chuyển khẽ rùng mình một cái, đưa đồ xong nhanh chóng rời đi. Anh ta rõ ràng là khen mà, sao người đàn ông có vẻ ngoài cao quý, bất phàm này lại có vẻ không vui vậy?

Đúng là không hiểu nổi những người có tiền này mà.

“Chất đầy phòng khách luôn rồi.” Khúc Yên thở dài, ngày mai cô sẽ đem mấy ngàn đóa hoa hồng này qua tiệm hoa của mình bán lại.

Đặt trong căn hộ như vậy, rất vướng víu a.

“Em nghỉ ngơi một lát, anh đi gọi điện thoại.” Bạc Tư Yến nhàn nhạt nói một câu, quay người đi ra ngoài căn hộ.

Anh ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại, phân phó một số chuyện.

Không đến mười lăm phút, bảy tám thuộc hạ áo đen tới cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khúc Yên giật mình.

“Không có việc gì, em ngồi uống cà phê là được.” Bạc Tư Yến kéo cô ngồi xuống ghế sofa, thuận tay đưa cho cô một ly cà phê vừa mua được.

“Bọn họ làm gì vậy?” Khúc Yên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Tám thuộc hạ áo đen động tác nhanh nhẹn, thuần thục đem mấy ngàn đóa hoa hồng dọn đi.

“A… Thì ra là anh gọi bọn họ đến để hỗ trợ thanh lý đống hoa kia.” Khúc Yên hiểu ra vấn đề.

Cô vừa định nói, như vậy cũng tốt, tránh để cô hao tâm xử lý.

Nhưng không nghĩ tới, một giây sau, mấy người hộ vệ áo đen mang hoa bách hợp hồng vào, hết bó này đến bó khác lần lượt mang vào căn hộ.

Bọ họ nghiêm chỉnh sắp xếp gọn gàng, ở sảnh, tủ TV, bàn trà, chỉ cần là phòng trống, đều bị hoa bách hợp chiếm lĩnh.

Khúc Yên đều nhìn đến ngây ngốc…

“A Yến, những bó hoa bách hợp này là anh mua à?”

“Em không phải thích màu hồng à?” Bạc Tư Yến duỗi đôi chân dài, lười biếng tựa lưng trên ghế sofa, thỏa mãn cong lên môi mỏng.

Như bây giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều.

‘Hắt xì!’ Khúc Yên che miệng hắt hơi một cái, phấn hoa nhiều quá, cô chịu không nổi.

Hai người đàn ông này điên rồi à?

Tranh xem ai tặng hoa nhiều hơn à?

Mới vừa rồi là ai nói chính mình không keo kiệt?

“Bị cảm à?” Bạc Tư Yến cởϊ áσ khoác âu phục, choàng lên vai cô.

Khúc Yên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tưởng rằng là lão đại lạnh lùng, hóa ra không nghĩ tới là một tuyệt thế đại giấm vương.”

*Tuyệt thế đại giấm vương: từ ‘giấm’ có thể hiểu là ghen, ý chỉ là một người hay dễ ghen tuông. Nguồn gốc của từ này là từ một câu chuyện thời Đường. Trong 22 năm làm tể tướng, Phòng Huyền Linh (房玄齡) là một người sáng lập quan trọng của triều đại nhà Đường. Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) đã lập bảng công thần, ban cho Phòng tể tướng hai mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.Tuy nhiên phu nhân của tể tướng là Lư Thị lại vô cùng phiền não, không muốn cho hai mỹ nữ kia bước vào nhà.Lý Thế Dân bèn sai người mang đến cho Phòng phu nhân một chén giấm, giả làm chén thuốc độc rồi hạ chỉ rằng: Môt là phải nhận mỹ nữ, hai là uống rượu độc. Lúc đó, Phòng phu nhân đã không ngần ngại chọn uống độc rượu, nhưng thực ra đó chỉ là một chén giấm. Thái Tông không còn cách nào khác đành thu hồi hai người đẹp về. Từ “ghen tuông” bắt nguồn từ điển tích này. Trong tiếng Hán, “ghen tuông” là “cật thố” (吃醋), theo nghĩa gốc là “uống giấm”.

“Hửm?” Bạc Tư Yến nheo lại đôi mắt, “lén lút nói gì đó?”

“Em nào có lén lút!” Khúc Yên năm lấy cánh tay của anh, kéo anh đứng lên: “Hoa bách hợp nhiều quá, em có chút dị ứng, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Bạc Tư Yến nhíu mày: “Em đối với hoa hồng của Phó Đình Xuyên thì không dị ứng à?”

Khúc Yên có chút buồn cười, cô nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, thời điểm hoa hồng ở trong phòng, em không có nhảy mũi.”

“Vậy để anh có người đem hoa hồng chuyển về?” Bạc Tư Yến nheo lại mắt đen, tràn đầy khí tức nồng nặc nguy hiểm, tựa như cô mà dám gật đầu một cái liền xong đời.

Khúc Yên rất thức thời, liền vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, em có một biện pháp giải quyết tốt hơn.”

Bạc Tư Yến ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Nói đi.”

“Em thu dọn vật dụng một chút, rồi dọn qua biệt thự của anh ở, những đóa hoa này cũng đừng quản làm gì, được không?”

Bạc Tư Yến hết sức hài lòng với đáp án này.

Anh chậm rãi gật đầu một cái, tán thưởng nói: “Ngoan.”

Khúc Yên nhìn anh làm khuôn mặt quỷ: “Về sau em sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói sẽ không tức giận của anh.”

Bạc Tư Yến không thừa nhận: “Anh tức giận lúc nào chứ?”

Anh chỉ là đem mấy cái đồ vật ngứa mắt, thanh lý đi mà thôi.

….

Khúc Yên mang theo vali hành lý nhỏ, lên xe Bạc Tư Yến.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, liền đối diện với Phó Đình Xuyên.

Phó Đình Xuyên vừa dừng xe ở ven đường, cản bọn họ lại, tiến tới bên ngoài cửa sổ xe hỏi: “Yên Yên, anh đưa hoa cho em, đã nhận được chưa?”

Lông mày Khúc Yên giật giật, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái.

Bạc Tư Yến mặt không biểu tình, lạnh lùng không nói gì.

_______

12/3/2024