Chương 63: Ánh Trăng Sáng Của Lão Đại (7)

Khúc Yên được đưa đến bệnh viện.

Miệng vết thương trên đùi của cô rất dài rất sâu, phải khâu tận bảy mũi.

Sau khi bác sĩ xử lí xong, cả người cô đều mệt mỏi, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại trắng bệch.

“Tôi đưa cậu trở về.”

Dung Trì ở bên cạnh cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên không có độ ấm, lãnh đạm mà nhìn cô.

“Tôi đi không được.” Khúc Yên vô tội mà ngước mắt, dang hai tay ra, không tiếng động yêu cầu cậu cõng cô.

Dung Trì lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, lại lần nữa cõng cô lên.

Hôm nay xem như cậu xui xẻo.

Xe bị người động tay động chân, thua trận thi đấu, tuy rằng không cần bồi thường tiền xe thể thao bị tổn thất, nhưng không lấy được tiền thưởng.

“Cậu ở đâu?” Cậu cõng Khúc Yên, vừa đi ra ngoài bệnh viện vừa hỏi.

“Hiện tại tôi không muốn về nhà.” Khúc Yên tựa vào tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của cậu, đôi tay nhẹ nhàng choàng qua cổ cậu, mềm mại nói, “Cậu dẫn tôi đến nhà cậu đi.”

Dung Trì dừng bước chân lại.

Cậu thả cô xuống, ngữ khí không tốt: “Cậu tự đi đi.”

Cậu nói xong thì đi nhanh về phía trước, không hề để ý đến cô.

“Bạn học Dung, cậu có phải quá lạnh lùng với bạn học rồi không?” Khúc Yên kéo lê cái chân bị thương, lao lực đi theo phía sau cậu, trong miệng lẩm bẩm, “tôi cũng chỉ muốn đến nhà cậu nhìn một cái, làm khách thôi mà có cần phải như vậy không?”

Cô xem qua tư liệu hệ thống, gia cảnh Dung Trì nghèo khó, mẹ cậu thời trẻ bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông khác.

Trong nhà có một người em trai ngồi xe lăn, còn có một người ba suốt ngày say sỉn, đánh bạc.

Dung Trì không màng nguy hiểm tham dự trận đua xe, không phải vì sở thích mà là vì tiền.

Cậu không chỉ tham gia đua xe, mà còn đấu quyền anh ngầm.

Chỉ cần có cơ hội kiếm tiền, dù khó dù đau, cậu đều sẽ cắn răng đi làm.

“Dung Trì…” Khúc Yên dần dần theo không kịp bước chân cậu, đứng ở ven đường la lớn, “Tôi không có di động, lúc ngã ở trên núi bị mất rồi! Trên người tớ không có tiền, không về nhà được!”

Bóng lưng cao lớn của thiếu niên không có dao động.

Cậu như cũ đi về phía trước.

Chân Khúc Yên vô cùng đau đớn, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, nhỏ giọng khóc nức nở.

Cô khóc trong chốc lát, cảm giác trên đỉnh đầu có bóng đen lướt qua.

Một bàn tay thon dài mà thô ráp, dừng lại ở trước mặt cô.

“Đứng lên.” Thiếu niên lạnh lùng nói.

“Ừm.” Khúc Yên lau lau nước mắt, bắt lấy bàn tay của cậu mượn lực đứng lên.

“Đi lên.”

Dung Trì ngồi xổm xuống, thuận thế để cô leo lên lưng.

Khúc Yên hít hít cái mũi, leo lên, ôm lấy cổ cậu, mềm mại nói: “Cậu đừng có nửa đường ném tôi xuống. Chân tôi đau, lại đói bụng, chỗ nào cũng không thoải mái.”

Thiếu niên không có phản ứng lại lời nói của cô, chỉ là trầm mặc mà cõng cô.

Đi qua hai con phố, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, nhà cậu ở phía trước cách đó không xa.

Dung Trì dừng lại, nhàn nhạt mà nói: “Bên kia có một tiệm mì, cậu đi ăn mì, chờ tôi tới tính tiền. Tôi về nhà gọi điện thoại cho Khúc Sương Sương, để cậu ấy đến đón cậu.”

Cậu không có di động.

Nhưng trong nhà có một cái điện thoại bàn.

Khúc Sương Sương có đôi khi sẽ gọi lại đây, cho nên cậu có số điện thoại của cô ta.

“Tôi không cần ăn mì.” Khúc Yên trên lưng cậu vặn vẹo tỏ vẻ kháng nghị, “Cậu không thể mời tôi lên nhà cậu ngồi một chút, uống ly nước sao?”

Lúc cô uốn éo, cậu cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực cô đặc biệt rõ ràng.

Dung Trì nhớ tới lúc lăn xuống sườn núi, cô ôm đầu của cậu, làm mặt cậu chôn ở ngực cô…

Tai thiếu niên lặng lẽ đỏ lên.

Cậu khàn giọng nói, ngữ khí ác liệt: “Cậu có phiền không? Tôi và cậu bộ thân lắm sao? Vì cái gì mà tôi phải mời cậu vào nhà?”

“Bởi vì hôm nay rất đặc biệt…” Khúc Yên nhỏ giọng nói thầm.

Trong lúc cô lơ đãng thì thấy lỗ tai cậu đỏ ửng, duỗi tay sờ soạng một chút, hiếu kỳ nói: “Lúc cậu mắng chửi người khác, lỗ tai đều sẽ đỏ sao?”

_______

31/3/2024