Chương 37: Manh hóa trúc mã nam thần 7

Edit +beta: Linhlady

Nghe được Hứa Như Như nói, Tô Linh Nhi nâng tay lên tới nhéo nhéo cái mũi Hứa Như Như, trêu đùa nói: "Tớ đương nhiên thay đổi, trở nên càng ngày càng thông minh, có thể phân biệt ra ai mới là bạn bè chân chính của tớ!"

Hứa Như Như nghe được Tô Linh Nhi chân thành nói hốc mắt lại lần nữa đỏ bừng.

"Linh Nhi, thật hy vọng cùng cậu cả đời làm bạn tốt!"

"Chỉ có chuyện thực hiện không được mọi người mới có thể hy vọng! Mà chúng ta nhất định sẽ làm bạn bè cả đời!"

......

Toàn bộ buổi học Tô Linh Nhi đều không có nhìn thấy thân ảnh Đỗ Hiểu Phượng.

Thẳng đến khi học xong tiết hai, Đỗ Hiểu Phượng mới xuất hiện ở bên trong tầm mắt mọi người.

Đỗ Hiểu Phượng vừa xuất hiện lập tức xuất hiện một ít lời nói không dễ nghe.

"Ai nha! Muốn tớ nói về sau chúng ta mỗi người đi đón một lần, nhiều siêu xe như vậy khẳng định đem cái tiểu khu kia nổi danh luôn đi."

"Đúng a, cái kia không biết có nơi cho xe nhà chúng ta dừng lại nữa không a!"

"Phi, thật không nghĩ tới cậu ta là loại người không biết xấu hổ! May mắn chúng ta phát hiện đúng lúc bằng không để cho cậu ta lừa."

......

Những người này ngày thường liền coi thường Đỗ Hiểu Phượng, cảm thấy Đỗ Hiểu Phượng là người giả dối, hiện giờ đã xảy ra chuyện này càng nghiệm chứng suy đoán của bọn họ lúc trước là đúng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội tuyệt diệu tới trào phúng Đỗ Hiểu Phượng.

Đỗ Hiểu Phượng nỗ lực đè nén bản thân, bọn họ những người này còn không phải là có mấy cái đồng tiền dơ bẩn sao, chờ đến về sau mình thăng chức rất nhanh, nhất định phải làm cho đám sâu gái này đẹp mặt!

Đỗ Hiểu Phượng trừng mắt nhìn Tô Linh Nhi một cái, sau đó loảng xoảng một tiếng dùng sức dịch lại ghế, đặt mông ngồi xuống.

Tô Linh Nhi khinh thường cười ra tiếng, chỉ có đứa bé mới có thể chơi tính tình!

Mà này vừa vặn cũng nói lên Đỗ Hiểu Phượng không thành thục.

"Lưu Linh Nhi cậu cười cái gì!"

Nụ cười không quan trọng, Đỗ Hiểu Phượng nháy mắt tức giận.

Quay đầu đối với Tô Linh Nhi chửi ầm lên nói: "Lưu Linh Nhi, cậu thật là khinh người quá đáng! Rõ ràng là trước kia cậu nói qua muốn đón tôi cùng nhau tới trường đi học, chính là hôm nay lại vô cớ cho tôi leo cây! Hơn nữa làm trò trước mặt thầy Hiên Viên cũng không thay tôi giải thích! Chúng ta chính là làm bạn bè như vậy sao?"

Nghe vậy, thân mình Tô Linh Nhi nghieng về phía sau, ghế trực tiếp dựa vào trên bàn Hứa Như Như, kiều chân bắt chéo.

"Nói nhảm một đống lời gì đâu!"

Đỗ Hiểu Phượng sắc mặt đỏ lên, nhìn người trong ban chế giễu lập tức trở nên co quắp lên, lắp bắp hỏi: "Lưu Linh Nhi, chẳng lẽ những lời này tôi đều nói sai rồi sao?"

Tô Linh Nhi nhún nhún vai: "Sai là không có sai! Nhưng là tôi hỏi cậu, tôi có từng nói qua hôm nay muốn đi đón cậu sao, tôi có từng nói qua vẫn luôn cho cậu ngồi xe miễn phí, lại từng nói qua cùng phải làm bạn bè với cậu?"

Liên tiếp hỏi lại làm Đỗ Hiểu Phượng vẻ mặt mộng bức.

Nhưng để cho cô ta khủng hoảng chính là những lời Tô Linh Nhi vừa nói xong ở trong đầu cô ta đã có đáp án chính xác!

Đó chính là...... Không có!

Tô Linh Nhi nhìn Đỗ Hiểu Phượng trước mắt chân tay luống cuống, tiếp tục mở rộng thế công.

"Trước kia cha tôi đã nói kết hôn phải môn đăng hộ đối, kỳ thật tôi cảm thấy tìm bạn bè càng phải như thế, nói cách khác tựa như hôm nay như vậy! Người nào đó sai lại đem ý tốt của người khác hảo thành đương nhiên, trái lại trách cứ đối phương! Các cậu nói đây không phải cũng là quá không biết xấu hổ!"

Tiếng nói Tô Linh Nhi vừa dứt, thành âm phụ họa tức khắc một mảnh.

Muốn đem Đỗ Hiểu Phượng từ cao trung Thiên Lam đuổi đi, tự nhiên không thể thiếu các bạn học này.

"Thật không biết xấu hổ!"

"Thật đúng là đem mình trở thành đại tiểu thư, cho rằng mỗi ngày đều có người đón đưa!"

"Chính mình là kia cọng hành, chính mình trong lòng rõ ràng."

......

Thời điểm mọi người ở đây cười nhạo Đỗ Hiểu Phượng, Tô Linh Nhi đột nhiên dùng một chút lực để ghế một lần nữa trở lại tại chỗ, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Nói nữa tôi cũng không có nói qua chúng ta là bạn bè a!"