Chương 1: Ta cùng đại thúc lính đánh thuê không thể không nói chuyện tâm sự ( 1 )

Trong rừng rậm u ám yên tĩnh xa xưa trong lịch sử.

……

Mộc Ngư mới vừa bị hệ thống truyền tống lại đây, liền cảm giác được thân thể hư nhược của mình mệt sắp chết.

Bốn phía âm lãnh u ám, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp mang theo những chùm tia sáng nhạt nhòa.

Nhưng mà nàng đã xem nhẹ địa hình trong rừng, gập ghềnh mà rậm rạm nhiều loài thực vật.

"Phanh"

Nàng ngã trên mặt đất, chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn làm nàng nhíu chặt mày.

Nhìn mắt cá chân chính mình nhanh chóng sưng đỏ, Mộc Ngư cắn môi ngồi dậy, dựa tới gần cây đại thụ đằng sau.

Hai chân đều phát run, chán đổ mồ hôi như mưa, tầm mắt nàng mơ hồ nhưng cũng đủ để nàng biết tình cảnh của chính mình hiện giờ.

Sống sót! Mang theo đồ vật kia cùng thoát ra ngoài!

Đồ vật kia là cái gì, giờ phút này Mộc Ngư cũng không thể nào nghĩ được nữa.

Lưng tựa vào thân cây, Mộc Ngư hô hấp từng ngụm từng ngụm khí một, lúc nàng đang nhìn lá cây phát ngốc, cách đó không xa rừng cây bỗng nhiên phát ra thanh âm “Sàn sạt sàn sạt”, nháy mắt làm thần kinh nàng căng ra

Cảnh giác nhìn về phía trước, Mộc Ngư cắn răng đứng dậy, chạy một mạch vào trong rừng sâu.

Chạy được khá xa nàng mới dừng lại.

Xem xét đến trấn thương trên chân mình, Mộc Ngư mặt trắng bạch, rất đau, đã không thể tiếp tục lên đường được nữa.

Chẳng lẽ cứ như vậy bị bắt trở về sao?

Trong lòng bỗng nhiên toát ra cái ý nghĩ này, Mộc Ngư hơi giật mình, bên tai thanh âm “Sàn sạt sàn sạt” càng ngày càng gần, thần kinh Mộc Ngư lại lần nữa banh thành một đoàn.

“Xôn xao ——”

Nhìn quân trang màu xanh lục đột nhiên xuất hiện, đồng tử Mộc Ngư hơi co lại, bỗng chốc ngước mắt lên vừa lúc đối diện với đôi đồng tử thâm thúy đen nháy mang theo vài phần kinh ngạc của nam nhân.

Không phải những người đó, Mộc Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau mới nhích lại gần, nhưng là như cũ, cũng nghĩ tới người nam nhân này không phải người tốt.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi không sao chứ?”

Hai người cùng lên tiếng, đều là sửng sốt một chút.

Mộc Ngư một lần nữa ngước mắt, ra vẻ trấn định nhìn thoáng qua, trước mắt râu cơ hồ che đậy cả khuôn mặt của nam nhân.

Nam nhân đồng dạng đánh giá nàng, trên người xiêm y hẳn là bị cắt qua, cả người đều dơ hề hề, bao gồm có cả bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ kia, trừ bỏ cặp mắt sáng ngời kia mang theo tia cảnh giác.

Nam nhân ngồi xổm xuống, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối, liền đem tay đặt ở trên mắt cá chân nàng.

Không thích tiếp xúc cùng người xa lạ, Mộc Ngư rụt rụt chân, đặc biệt là cái nam nhân thân phận không rõ kia.

“Ta sẽ không thương tổn ngươi, vừa rồi ta theo ngươi một đường.” Nam nhân thanh âm nhẹ thuần túy mộc mạc, nhìn nàng một cái lại nói: “Chân của ngươi nếu không trị liệu nhanh lên, khả năng sẽ phế bỏ.”

“Nhưng ta cũng không có biết ngươi.” Banh ra khuôn mặt nhỏ, Mộc Ngư cảnh giác nhìn cái đại thúc râu ria này.

“Ta nếu là muốn thương tổn ngươi, hiện tại cũng sẽ không hảo tâm ngồi xổm nơi này.”

Con ngươi nam nhân thâm thúy mang theo ý cười.

“Cho nên mục đích của ngươi là cái gì?” Mộc Ngư hai bên chống đỡ thân thể, tay nhỏ gắt gao nhéo lên.

“Mục đích? Ta hàng năm luôn sống ở trong rừng, nếu ngươi không tín nhiệm ta, khả năng đêm này ngươi liền sẽ chết ở chỗ này.”

Mộc Ngư biết hắn không phải nói giỡn, rốt cuộc nơi này là trong rừng, rất nguy hiểm còn không có chỗ để ở.

Nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện cái nam nhân thực sự rất khả nghi, bất quá vì bảo đảm sinh mệnh chính mình an toàn, Mộc Ngư nhấp môi gật đầu.

Nam nhân thấy phản ứng nàng, thâm thúy trong mắt mang ý cười càng sâu, đứng dậy liền đem nàng từ trên mặt đất ôm lên.

Bỗng nhiên bị bế lên, Mộc Ngư theo bản năng nắm lấy xiêm y trước ngực hắn.

Lúc này mới phát hiện chữ trên huy chương trước ngực hắn.

“Ngươi là lính đánh thuê?” Nam nhân bước chân vững vàng, Mộc Ngư nói liên hồi ở trong lòng ngực hắn, hắn cũng không cảm thấy điên.

——”

Yêu diễm mỹ nhân: “Không ai có thể chống cự được mỹ mạo của ta, duy có ngươi bất đồng ——”

*

Mộc Ngư đỡ eo vô ngữ thở dài: “Nam thần quá biết thả thính, ta chỉ nghĩ tới đầu hàng!”

BOOS thần bí khóe miệng lộ ra dày đặc ý cười: “A Ngư, lặp lại lần nữa?”

Mộc Ngư: Úc như hoa, ta yêu ngươi! Tựa như đại ngư thấy nước.: )

( nhất kiến chung tình )

.............