Chương 3

Ký túc xá trường học phân cho nguyên chủ là chung cư một người ở, có phòng khách phòng bếp phòng vệ sinh phòng ngủ và ban công lớn, đầy đủ mọi thứ.

Nam Khanh trở lại chung cư tắm rửa, thay áo ngủ liền chơi di động.

Mở di động xem tin nhắn mới biết được.

Cha mẹ nguyên chủ còn ở gần trường học mua một căn hộ, nói nếu phòng trường học không thoải mái liền qua phòng kia ở.

Không thể không nói có tiền thực là tốt.

Nam Khanh chơi di động một hồi liền ngủ rồi, thẳng đến trời tối đám tỷ muội kia gọi điện đến đem cô đánh thức.

Trong giới nhà giàu, không thể thiếu đủ loại hình thức tụ hội, Nam Khanh trước kia chưa từng có bạn bè cũng không có tụ hội, cho nên lần tụ hội này cô có chút chờ mong.

Ra khỏi chung cư, dưới lầu có sẵn xe đang chờ cô.

Một chiếc siêu xe sang trọng, tài xế thân mang tây trang giúp cô mở cửa.

Thời điểm Nam Khanh ra ngoài thay một thân vây dài màu đen, trên mặt trang điểm tinh xảo, cổ thiên nga trắng như tuyết đeo vòng cổ ngọc trai, mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn xoăn tùy ý xoã tung.

Nữ sinh như vậy đi đến đâu đều thu hút sự chú ý.

Có mấy nữ sinh trở về ký túc xá ghé mắt nhìn, thấy Nam Khanh lên siêu xe rời đi.

Có nữ sinh thảo luận nói.

“Người kia là ai nha? Chiếc xe kia hình như là siêu xe ai.”

“Trang điểm xinh đẹp như vậy, trời tối đi ra ngoài, còn là siêu xe tới đón đưa, đừng nói với tôi đây là đi bồi người ha ha ha ha.”

Có nữ sinh không quen nhìn: “Các người suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Vui sướиɠ khi người gặp họa cái gì nha? Sinh viên có thể ở lại chung cư một người chẳng lẽ là sinh viên bình thường sao?”

Nói xong nữ sinh liền rời đi, không muốn cùng nhóm người này làm bạn.

Ký túc xá dành cho sinh viên bình thường ở phía sau một chút, ký túc xá bọn họ là một phòng hai người, dãy phía trước toàn bộ đều là chung cư một người, người sống ở nơi này gia đình nhất định giàu có.

Một nữ sinh buổi tối ngồi siêu xe ra ngoài, vì cái gì phải nghĩ xấu xa như vậy? Không thể là bản thân người ta có tiền sao?

Một đoạn nhạc đệm không biết tên, trên đường xe cộ qua lại, Nam Khanh hạ cửa sổ xuống, lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt để gió đêm thổi qua.

Xe chạy khoảng nửa giờ liền đến Diệp thành.

Diệp thành, nơi kẻ có tiền ăn nhậu chơi bời, ở đây chỗ nào cũng là các loại nhãn hàng cao cấp, những cửa hàng xa xỉ.

Đương nhiên còn có hộp đêm để giải trí.

Ở chỗ này muốn loại không khí ồn ào cũng được, muốn phòng riêng, phòng đơn đều có thể.

Nam Khanh vừa vào cửa liền nhìn đến một đám thiếu nam thiếu nữ cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm.

Cô tiến vào lập tức có người nhường vị trí.

“Nam Khanh, thi đại học xong cậu liền xuất ngoại, chúng ta mấy tháng không gặp mặt.”



“Đúng vậy, thi đại học xong cậu đột nhiên xuất ngoại, mấy lần chúng ta tụ hội cậu đều vắng mặt, tối nay cuối cùng mời được cậu tới.”

Nam Khanh cười nhạt ngồi xuống, câu được câu không cùng bọn họ trò chuyện.

Thì ra tụ hội là loại cảm giác này?

Nam Khanh nhìn xung quanh một chút, Cố Mục Lâm không tới.

Nam phụ thế giới là vây quanh nữ chủ thế giới, hắn không tới cũng bình thường.

Nam Khanh cầm ly rượu lên uống, cô cẩn thận nhấm nháp hương vị cồn.

“Nam Khanh, cậu như nào không thích nói chuyện, cảm giác tính cách thay đổi thật nhiều nha, là bởi vì Cố thiếu sao?”

Người trong vòng đều biết Nam Khanh thích Cố Mục Lâm, hơn nữa còn thổ lộ qua, nhưng giống như quan hệ nháo thật lớn, chính vì nguyên nhân này cho nên Nam Khanh sau khi thi đại học liền xuất ngoại.

Không biết đã nghĩ thông suốt hay thế nào, Nam Khanh hiện tại đặc biệt trầm ổn, lời nói cũng không nhiều lắm.

Nam Khanh uống rượu: “Hôm nay huấn luyện mệt mỏi, nên không quá muốn nói chuyện, các cậu cũng là đủ ầm ĩ, có lúc nào không thể tụ hội a, chọn hôm nay, tôi đứng nghiêm một ngày, hiện tại chân còn đau đâu.”

Tiếng nói mềm mại mang theo chút âm cuối, cực kỳ mị hoặc.

Mấy người nháy mắt cười rộ lên, thuận tiện oán giận huấn luyện thực khổ.

Nam Khanh thích hương vị rượu, cô thỉnh thoảng cùng đám bạn bè kia nói mấy câu, thời điểm không nói lời nào liền chậm rì rì uống rượu.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra.

Thân hình nam nhân thon dài mặc thường phục bước vào, hắn vừa đến đôi mắt liền thoáng qua người ngồi trên sô pha cầm ly rượu, uống đến trên mặt có chút đỏ ửng.

“Cố thiếu? Chúng ta còn tưởng anh không tới đâu, đến muộn a.”

Cố Mục Lâm vừa đến, đám người bắt đầu ồn ào, nói đi nói lại cũng không ai dám nói hắn đến muốn muốn phạt cái gì linh tinh.

Cố Mục Lâm là ai? Thiếu gia tập đoàn Cố thị, từ khi sinh ra nắm giữ 20% cổ phần Cố thị.

So với người cầm quyền hiện tại là chú mình, cổ phần Cố Mục Lâm còn muốn hơn.

Cho nên thực hiển nhiên, chờ Cố Mục Lâm hoàn thành việc học sẽ tiếp quản Cố thị, trong tay hắn chính là một nửa quyền thừa kế Cố thị.

Có người rời chỗ: “Cố thiếu, lại đây ngồi nơi này đi.”

Vị trí này vừa vặn gần Nam Khanh.

Người này cũng không sợ chết, không biết Cố Mục Lâm không thích cùng Nam Khanh có dây dưa sao?

Cố Mục Lâm nhìn qua vị trí kia, trong mắt ý cười chợt lóe, hắn đi tới ngồi xuống.

Người đến đông đủ, những người khác bắt đầu lục tục chơi một ít trò chơi nhỏ.

Nam Khanh an tĩnh uống rượu, hoàn toàn không muốn tham gia trò chơi.

Cố Mục Lâm càng là lười chơi những trò chơi đó, hắn vẫn luôn quan sát Nam Khanh, âm thầm chú ý cô.



Đợi nửa ngày, Cố Mục Lâm đều không chờ đến Nam Khanh cùng mình nói chuyện.

Này…… Thật sự thay đổi tính cách?

Cố Mục Lâm nhìn cô vẫn luôn uống rượu, mở miệng: “Em trước kia không uống loại rượu vang này.”

Nam Khanh nghĩ muốn an tĩnh làm cái người trong suốt, không ngờ tới nam phụ sẽ cùng mình nói chuyện.

Nam Khanh lay động cái ly: “Hiện tại uống được, rất ngon.”

Ngữ khí này, so với bạn bè bình thường còn muốn xa cách một ít.

Cố Mục Lâm đuôi mắt khẽ nhướng, cô đây là muốn chơi trò gì sao? Xuất ngoại một chuyến trở về nghĩ thông suốt, biết lì lợm la liếʍ vô dụng, bắt đầu giở trò.

Hắn chờ xem cô sẽ chơi thế nào, có thể duy trì thái độ này bao lâu.

Nam Khanh chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống cơ thể khỏe mạnh, cộng thêm thời khắc quan trọng ngăn cản nam phụ cùng nữ chủ tiếp xúc một chút, cô căn bản không nghĩ tới chuyện khác.

Nam Khanh hoàn toàn không biết Cố Mục Lâm bổ não như nào, có lẽ hắn bổ não rất nhiều chuyện.

Bọn họ uống rượu vui vẻ, căn bản không cần chú ý thời gian, vì mỗi người đều ở chỗ này đặt phòng, chơi đủ liền có thể về phòng mình rửa mặt nghỉ ngơi.

Nam Khanh cảm thấy uống đến không sai biệt lắm, liền đứng dậy: “Hôm nay huấn luyện có chút mệt mỏi, tôi về trước nghỉ ngơi.”

“Không cần đi a Nam Khanh, lại chơi một chút đi.”

Nam Khanh lắc đầu: “Các cậu chơi đi, tôi có chút mệt.”

Cuối cùng ra khỏi phòng, Nam Khanh hít thở không khí trong lành cảm thấy bớt ngột ngạt.

“Mặt nóng quá, rượu kia tác dụng chậm nồng độ có chút cao a.” Cô bất đắc dĩ sờ sờ gương mặt chính mình.

Nam Khanh lấy di động ra nhìn một chút số phòng của mình, cửa phòng phía sau mở ra.

Cố Mục Lâm cư nhiên cũng ra tới.

Cố Mục Lâm nhìn cô kiểm tra số phòng, nói: “Phòng mọi người đều ở tầng 20, tôi cũng muốn về phòng, cùng nhau đi thôi.”

“A, được.”

Uống rượu, thoạt nhìn cô có điểm mềm mềm, biểu tình có chút mờ mịt.

Cô đi theo Cố Mục Lâm vào thang máy, hai người đứng cách nhau một khoảng, ai cũng không nói gì.

Mà lúc này, Nhị Nhị đột nhiên nói: “Nữ chủ thế giới ở khách sạn làm thêm, hiện tại đang dọn vệ sinh trong phòng nam phụ, trong cốt truyện gốc nam phụ uống hơi say, ác ý đùa giỡn nữ chủ một chút, làm nữ chủ mặt đỏ tim đập.”

Nữ chủ thế giới bị thương còn tới làm thêm, ở trong phòng Cố Mục Lâm?

Này phải làm sao?

Cửa thang máy tích một tiếng mở ra, Cố Mục Lâm nhớ rõ phòng mình, hắn cất bước hướng phòng mình đi đến.

Chính là đúng lúc này, nữ nhân phía sau nhanh chóng đuổi kịp hắn, Nam Khanh một phen kéo tay hắn……