Chương 6

“Nữ chủ là người mẫu nghi thức của phòng đấu giá, cô ấy cần mang trang sức cho khách vip ở tầng hai ngắm ở vị trí gần, cũng vì như vậy, cô ấy bị một ông chủ nhìn trúng hạ dược, nam phụ cứu người, đem nữ chủ đi bệnh viện, hai người xem như chính thức quen biết.”

Nhị Nhị là một hệ thống tận chức, nó bổ sung: “Bởi vì nam phụ đưa cô ấy đi bệnh viện, đối với cô ấy không làm gì, nên nữ chủ thay đổi cách nhìn với anh ta, cảm thấy nam phụ là một quân tử, không phải người xấu, quan hệ hai người càng thêm gần gũi.”

Nam Khanh ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe Nhị Nhị nói, trong đầu cô nhanh chóng nghĩ kỹ tiếp theo nên làm thế nào.

“Này bốn năm đại học, muốn ngăn cản bao nhiều lần bọn họ tiếp xúc a.” Nam Khanh nhéo cánh mũi có chút buồn bực.

Thanh âm Nhị Nhị thanh lãnh nói: “Làm sao, như vậy liền không kiên nhẫn?”

“Không phải, chính là phiền muộn thôi.”

Không có không kiên nhẫn, ngược lại rất vui vẻ.

Cô không chỉ có được thân thể khỏe mạnh, những nhiệm vụ này cũng làm sinh hoạt trở nên phong phú, khá tốt.

Xe chạy một giờ, rốt cuộc tới phòng đấu giá.

Phòng đấu giá là một cao ốc nổi tiếng, nhìn từ bên ngoài khí phái xa hoa.

Siêu xe vừa chạy đến cửa, lập tức có người lại đây mở cửa xe, thuận tiện hỗ trợ dừng xe.

Bất quá xe Nam Khanh trừ bỏ tài xế không cho phép người lạ lái, tài xế tự mình dừng xe.

Có người dẫn đường cho Nam Khanh: “Nam tiểu thư, mời bên này.”

Đối với các cuộc đấu giá lớn, đa số mọi người đều ngồi ở đại sảnh xem đấu giá, chỉ có số ít người có quyền thế có thể ở phòng vip lầu hai, có trà bánh, màn hình to bao quát đại sảnh đấu giá, một số vật phẩm đấu giá còn có người mẫu mang lên cho họ quan sát.

Người như Nam Khanh từ nhỏ đã ra vào những nơi thế này, cô thích phòng nào, người nơi này rõ ràng, biết Nam Khanh sẽ đến, bọn họ sớm đã quét dọn phòng thật tốt.

Vào phòng riêng, có người hỏi.

“Nam tiểu thư, xin hỏi ngài muốn uống gì.”

“Một ly Latte.”

“Được, ngài chờ một lát.”

Hội đấu giá sau ba phút sẽ bắt đầu, Nam Khanh nghiêm túc nhìn đấu giá.

“Nhị Nhị, nữ chủ bị hạ dược liền nhắc nhở tôi.”

“Được.”

Ngăn cản nam phụ cứu nữ chủ, đương nhiên cũng không thể mặc kệ nữ chủ.

Cố Mục Lâm hẳn là ở phòng cách vách, trong trí nhớ nguyên chủ sở dĩ chọn phòng này, bởi vì Cố Mục Lâm ở cách vách.

Ai, nữ nhân si tình a, nhưng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Trên màn hình, người chủ trì trên đài thuần thục giới thiệu từng bảo vật, sau đó chính là đấu giá.



Nam Khanh nghiêm túc xem bán đấu giá, thích cái gì liền mua, nguyên chủ không thiếu tiền.

Đồ vật phía trước không có cái gì làm cô thấy hứng thú, đồ tốt nhất đều ở phía sau.

Quả nhiên, đồ vật cuối cùng là một viên đá quý màu lam.

Hộp vừa mở ra, ánh mắt người dưới đài đều sáng lên.

Âm thanh người chủ trì rất có sức cuốn hút, nói: “Đây là báu vật cuối cùng của buổi đấu giá lần này, tên là Huyền thoại biển sâu......”

Người chủ trì giới thiệu, Nam Khanh nói với người đang đợi bên cạnh: “Tôi muốn nhìn viên đá này một chút.”

“Được.”

Nhân viên phục vụ mặc tây trang ra ngoài báo cáo, lúc sau sẽ có nữ người mẫu mang viên Huyền thoại biển sâu lại đây.

Thêm một lúc nữa, Nam Khanh đứng dậy ra ngoài một chút.

“Nhị Nhị, Cố Mục Lâm cũng sẽ xem viên đá quý này sao?”

“Sẽ.”

Nói như vậy, khẳng định cũng sẽ thấy nữ chủ.

Nam Khanh đi tới hành lang, kéo một người phục vụ lại, hắn đang chuẩn bị đưa trà đến phòng vip.

Nam Khanh một phen giữ chặt hắn: “Giúp tôi một việc, thù lao một trăm vạn.”

Người phục vụ khϊếp sợ, nhưng nghe được một trăm vạn, hắn vẫn là động tâm.

Nam Khanh trực tiếp từ trong ví lấy ra chi phiếu, viết một trăm vạn đưa người phục vụ: “Đến phòng vip 1, làm bẩn quần áo Cố thiếu, một trăm vạn này chính là thù lao.”

Người phục vụ bối rối: “Nhưng, chính là..... Làm bẩn quần áo khách nhân tôi sẽ bị đuổi việc.”

Nam Khanh không nói chuyện, liếc mắt nhìn chi phiếu một trăm vạn trong tay hắn.

Người phục vụ minh bạch, sau đó hắn rối rắm một chút, gật đầu đồng ý.

Người phục vụ đi rồi, Nam Khanh đi toilet một lát, liền trở lại phòng mình.

.

Cố Mục Lâm chờ người đem Huyền thoại biển sâu lại đây, đột nhiên người phục vụ rót rượu không chú ý, rượu đổ lên áo khoác hắn rồi tới trên quần.

Trong nháy mắt rượu đổ đến người Cố Mục Lâm, căn phòng yên lặng như tơ.

Người bên cạnh bị dọa chết khϊếp.

“Cố....... Cố thiếu.”

Cố Mục Lâm ánh mắt lãnh đạm, nhìn thoáng qua quần áo ướt, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Hắn đi thay quần áo, hắn thường mang thêm một bộ tây trang để trên xe.



Người trong phòng đấu giá sợ chết khϊếp, muốn nhận lỗi, chính là nhìn Cố thiếu mặt lạnh, bọn họ một chữ đều không nói được, kết thúc rồi.

Cố thiếu là cổ đông lớn nhất của phòng đấu giá, bọn họ đào tạo nhân viên phục vụ mắc sai lầm như vậy, phạm lỗi trước mặt lãnh đạo.

Người phục vụ kia cũng bị dọa ngốc, hắn biết hắn bị đuổi việc rồi.

Cố thiếu ở phòng số 1 rời đi, đá quý tự nhiên theo trình tự phía sau đưa người nhìn.

Không để Nam Khanh chờ lâu, tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ qua mở cửa.

Tô Huy Huy mặc một thân lễ phục màu trắng bưng khay tiến vào.

Trên mặt cô ấy trang điểm tinh xảo, lễ phục trên người có chút lộ, mang bao tay bưng khay, trên khay là hộp màu đỏ, trong hộp chính là Huyền thoại biển sâu.

Phía sau Tô Huy Huy có mấy bảo tiêu đứng ở cửa, không tiến vào.

Huyền thoại biển sâu giá trị mấy ngàn vạn, nên thời điểm nữ người mẫu mang vào phòng vip, có bảo tiêu đi theo.

Tô Huy Huy mang theo nụ cười chuyên nghiệp, khi định nói chuyện cô ấy thấy rõ mặt Nam Khanh, tức khắc kinh ngạc!

“Nam Khanh!”

Cô kinh ngạc kêu lên.

Quản lí bên cạnh tức khắc không vui: “Lễ nghi của cô thế nào?”

Sao có thể hô thẳng tên khách nhân.

Người nọ đối với Nam Khanh xin lỗi: “Nam tiểu thư, thực sự xin lỗi, người mẫu này mới tới, có chút thất thố.”

Nam Khanh không để ý, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”

Người nọ cầm lấy hộp: “Nam tiểu thư, mời quan sát, Huyền thoại biển sâu là một viên ngọc bích, xanh lam không tì vết.......”

Tô Huy Huy rất sợ quản lý ở đây, những người có thể trực tiếp phục vụ khách vip đều là lão làng, Tô Huy Huy nhìn người kia đối với Nam Khanh khom lưng uốn gối, tức khắc ý thức được thân phận Nam Khanh không đơn giản.

Tô Huy Huy nghĩ tới buổi chiều ở trường học nghe thấy một ít lời nói, rất nhiều người trào phúng Nam Khanh là tình nhân của người giàu có.

Nhưng người giàu có nào cũng có thể ở chỗ này sao? Phòng vip, không phải ai đều có thể tới.

Nhiều đại gia trong mắt người thường đều ngồi ở đại sảnh.

Tô Huy Huy đứng bên cạnh có chút bất an, tới nơi này làm người mẫu, tuy rằng đường đường chính chính, nhưng Nam Khanh có thể hay không nghĩ cô ấy......

Tô Huy Huy cảm giác có chút xấu hổ, cô không muốn người khác biết mình làm người mẫu.

Nam Khanh xem xong đá quý, hiển nhiên có chút thích.

“Được, đem đi đi.”

Tô Huy Huy cúi đầu bưng khay rời đi, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng lại sợ hãi không biết Nam Khanh trở về trường học có nói chuyện cô ấy ở chỗ này làm người mẫu hay không.