Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính Người

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Khanh thấy thời gian không sai biệt lắm, cô nói với người bên cạnh: “Đấu giá viên Huyền thoại biển sâu kia.”

Nếu đã tới, liền lấy một món đồ về đi, có thân thể khỏe mạnh chính là muốn hưởng thụ cuộc sống, lần đầu đến hội đấu giá, Huyền thoại biển sâu kia cũng coi như vào được mắt Nam Khanh.

Đấu giá trực tiếp giao cho người khác là được, cô không cần tự mình kêu giá.

Đối với kẻ có tiền mà nói, chỉ cần muốn đấu giá, không cần quan tâm bao nhiêu tiền, lấy được là được.

Nam Khanh đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát, lấy được đồ liền đưa tới Nam Ngự Uyển.”

“Được, Nam tiểu thư.”

Nam Khanh đi ra ngoài, trong phòng tuy thoải mái, nhưng có chút chán.

Nhiều năm nằm viện khiến Nam Khanh không thích ở trong phòng.

“Nhị Nhị, nữ chủ trúng dược sao?”

Cô vừa để người phục vụ làm dơ quần áo Cố Mục Lâm, đoán chừng lúc này Cố Mục Lâm thay quần áo còn chưa trở về.

Một thay đổi nhỏ sẽ dẫn tới một loạt hiệu ứng cánh bướm, Cố Mục Lâm không ở đây, nữ chủ bị hạ dược sẽ không ai cứu.

Cô đi cứu nữ chủ vậy.

Nhị Nhị nhìn tuyến thời gian: “Hiện tại nữ chủ vừa vặn bị ông chủ kia đánh thuốc, trong chốc lát cô ấy sẽ chạy ra.”

“Tốt.”

Nam Khanh chân đi giày cao gót, chậm rì rì bước tới, cô đi về phía cầu thang.

Có Nhị Nhị ở trong đầu xem cốt truyện hướng dẫn, Nam Khanh một chút cũng không lo lắng mình đi nhầm chỗ.

Một người một hệ thống tuy mới trói định không bao lâu, nhưng thời điểm làm nhiệm vụ đặc biệt ăn ý, Nhị Nhị phụ trách truyền tin tức, Nam Khanh bình tĩnh nghiêm túc nghĩ biện pháp thực hiện.

.

Cửa phòng bị mở tung ra, lễ phục trên người Tô Huy Huy bị người ta xé rách, có chút lỏng lẻo, cô sợ hãi từ phòng chạy về phía cầu thang.

Không thể đi thang máy, không thể đi, sẽ bị phát hiện!

Vừa mới ở bên trong bị người ta bắt uống rượu, trực giác Tô Huy Huy cảm thấy rượu có vấn đề.

Cho nên cô uống xong liền phun trên mặt người kia, trực tiếp lấy đồ ném qua, chạy như điên ra ngoài.

Bên trong phòng hỗn loạn, âm thanh một nam nhân quát: “Đem kỹ nữ kia bắt về cho tôi, mẹ nó, cư nhiên dám đánh ông!”

“Viên tổng, đầu ngài...... Chúng ta trước vẫn nên gọi bác sĩ cho ngài đi.”

Không nên đem sự tình nháo lớn, hôm nay chính là Cố thiếu cũng tới hội đấu giá.

Người phụ trách thực đau đầu.



“Gọi bác sĩ, còn có, nhất định phải đem cái kỹ nữ kia bắt trở về.”

Người của hội đấu giá không đi bắt Tô Huy Huy, bọn họ không nghe mệnh lệnh của ai, vì thế những người do nam nhân kia mang đến đi bắt người.

Trên cầu thang, Tô Huy Huy mang giày cao gót căn bản không chạy được, cô cởi giày ném vào thùng rác, để chân trần chạy vội.

Một đường chạy nghiêng ngả xuống dưới, không cẩn thận một cái liền trực tiếp té ngã, đập mạnh vào bậc thang, chân cô bị trẹo rồi.

Chân bị trẹo, cả người không đứng dậy nổi, Tô Huy Huy có chút tuyệt vọng.

Tránh thoát bị hạ thuốc, lại ở chỗ này ngã một cái, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự trốn không thoát sao?

Không thể ngã ở nơi này, cô phải đứng lên, bằng không nhất định sẽ bị đám người kia bắt đi, đời này của cô liền hủy.

Kể cả cô muốn, cũng không thể cùng loại nam nhân đáng tuổi bố mình như này.

“Ai cứu tôi......” Tô Huy Huy chịu đựng mắt cá chân đau nhức nỉ non.

“Cộp, cộp, cộp......”

Tiếng giày cao gót thanh thúy đi trên mặt đất, Tô Huy Huy nghe thấy âm thanh có chút thanh tỉnh, cô giống như thấy được hy vọng, một đôi cao gót màu bạc đứng trước mặt mình.

Cô nhanh chóng đỡ lấy bắp chân người kia: “Tiểu thư, tiểu thư cứu tôi.”

Bị Tô Huy Huy chạm vào như vậy, Nam Khanh chuẩn bị khom lưng đỡ tay cô ấy liền dừng lại, Nam Khanh không thích người khác chạm vào mình.

Tô Huy Huy không nghe được trả lời, ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, cứu...... Nam Khanh?”

Cư nhiên là Nam Khanh.

Nam Khanh mặc một thân váy đắt giá, trên mặt trang điểm tinh xảo, chân đi giày cao gót từ trên cao nhìn xuống, trong nháy mắt Tô Huy Huy cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lại bị cô ấy thấy, vừa mới bị cô thấy mình làm người mẫu, hiện tại lại bị cô thấy mình chật vật như vậy.

Tô Huy Huy không cần nhìn cũng biết mình lúc này chật vật cỡ nào, tóc rối tung, quần áo bị người xé rách, để chân trần......

Nam Khanh nhíu mày, bởi vì móng tay Tô Huy Huy bấm vào chân cô.

Nhị Nhị nghiêng đầu lẩm bẩm nói: “Ai, nữ chủ không có trúng dược, xem ra cốt truyện đã xảy ra chút lệch lạc.”

Phát sinh lệch lạc không có việc gì, đều là lỗ hổng trong 3000 thế giới, ngẫu nhiên xuất hiện chút lệch lạc là việc bình thường.

Chính là dù nữ chủ thế giới không trúng dược, vẫn là tránh không khỏi vận mệnh bị thương chân.

Nam Khanh mở miệng: “Đứng lên, tôi đưa cậu rời đi.”

Nam Khanh nhìn ánh mắt tức giận vừa rồi của Tô Huy Huy, nữ chủ đối với mình tựa hồ có thù oán?

Hẳn là không đắc tội cô ấy đi, tuy rằng cự tuyệt kết bạn với cô ấy, nhưng lần trước rất vui lòng đưa cô ấy đi phòng y tế a.

Tô Huy Huy buông chân cô ra, cúi đầu không nói chuyện nỗ lực tự mình đứng lên.

Tô Huy Huy căn bản đứng dậy không nổi, mắt cá chân từng đợt đau đớn, đứng lên đến một nửa lại đột nhiên ngã xuống, còn tốt một tay Nam Khanh nhanh chóng đỡ lấy.



Nam Khanh sức lực rất lớn, có thể một tay đem Cố Mục Lâm một nam nhân mét tám kéo vào phòng, hiện tại đỡ cái nữ chủ căn bản không là gì.

“Chân cậu bị thương, xem như bạn cùng lớp tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Cô nhàn nhạt nói.

Một câu, coi như giải thích vì sao giúp cô ấy.

Xem như cùng lớp giúp đỡ mà thôi, đừng nghĩ nhiều.

Tô Huy Huy không sức lực nói chuyện, vừa mới bị kinh hách như vậy, lại nặng nề ngã một cái, cả người choáng váng dựa vào Nam Khanh.

Nam Khanh dẫm lên giày cao gót, một tay đỡ bả vai Tô Huy Huy, một tay ôm eo cô ấy chống không cho ngã xuống.

Trong chốc lát thấy Tô Huy Huy yên lặng, Nam Khanh nghiêng đầu nhìn: “Cô ấy làm sao vậy?”

Nhị Nhị: “Kinh hách quá độ dẫn đến hôn mê.”

“Được rồi.”

Nam Khanh ôm Tô Huy Huy xuống cầu thang, tìm được thang máy đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Thang máy đi xuống.

Trong góc cầu thang, Cố Mục Lâm một thân tây trang màu đen đi tới, đôi mắt nhìn số sáng lên trên thang máy.

“Đi bãi đỗ xe......” Cố Mục Lâm hồ nghi nhìn chằm chằm cái số kia: “Nam Khanh khi nào thích giúp đỡ người khác như vậy?”

Không phải đại tiểu thư cao lãnh ngạo mạn sao?

Cư nhiên sẽ giúp một người mẫu?

Hắn cũng vừa mới biết sự tình ở hội đấu giá, xảy ra chuyện tuy là người mẫu tạm thời, nhưng dù sao cũng là người hội đấu giá tuyển dụng.

Cố Mục Lâm phái người đi tìm người mẫu kia, hắn để ý khắp nơi, đã lâu không tới nơi này, xem như lấy tư cách cổ đông làm một cuộc khảo sát định kỳ.

Không ngờ tới nhìn thấy Nam Khanh ôm một nữ sinh không thanh tỉnh vào thang máy, từ quần áo trên người nữ sinh kia nhìn xem, là người mẫu hội đấu giá.

Thích giúp đỡ mọi người, từ ngữ này trước nay không liên quan đến Nam Khanh.

Giám đốc kinh hồn táng đảm, hắn tiến lên: “Cố tổng, màn hình giám sát cho thấy người mẫu kia được Nam Khanh tiểu thư mang đi.”

“Ân, đem thông tin người mẫu kia cho tôi.”

Nam nhân thanh âm khàn khàn, nghe phá lệ uy nghiêm, đừng nhìn Cố thiếu trẻ tuổi, hắn không phải người dễ bị lừa gạt.

“Được.”

Cố Mục Lâm trở lại phòng, di động liền nhận được thông tin nữ người mẫu kia.

“Đại học A?”

Cố Mục Lâm liếc mắt một cái quét xuống dưới, nguyên lai nữ người mẫu kia và Nam Khanh là cùng chuyên ngành cùng lớp, hắn nhìn lướt qua ảnh chụp Tô Huy Huy trên sơ yếu lý lịch.
« Chương TrướcChương Tiếp »