Chương 5: Nam thần dịu dàng x “Cô gái mù” phúc hắc (5)

Edit: Jinly

Chương 5: Nam thần dịu dàng x “Cô gái mù” phúc hắc (5)

Nhiệm vụ ngẫu nhiên......

Cùng đối tượng công lược......

Cùng với tên biến thái, kẻ đã liếm bắp chân của cô.......

Hôn môi.......

Nhiễm Mộ Tầm cảm thấy ngay cả khi mình không mù, trước mắt cũng đã tối đen.

Đó chính là môi, có điều cứ coi như là bị chó cắn đi!

Nhiễm Mộ Tầm tự khuyên nhủ chính mình như vậy.

Vì thế, cô căng da đầu, nắm góc áo Tư Cận Trạch kéo lại.

Tư Cận Trạch sửng sốt một chút, theo cánh tay nắm lấy góc áo mình nhìn đến cánh môi phẫn nộn khẽ nhấp của cô......

“Cận Chi, em...... hơi sợ.”

Nhiễm Mộ Tầm gắng gượng nói ra làm bản thân mình cũng nổi lên một tầng da gà.

Nghe được hai chữ “Cận Chi” , ánh mắt Tư Cận Trạch đột nhiên lạnh lẽo, hộp thuốc trong tay phát ra một tiếng trầm vang, bị anh ném tới trên bàn bên cạnh, vươn tay ra, nắm cằm cô nâng lên, cúi người......

Không một chút do dự dùng môi lưỡi nuốt trọn hô hấp của cô!

Nụ hôn của anh quá mạnh mẽ và kịch liệt, theo bản năng Nhiễm Mộ Tầm muốn phản kháng, lưỡi anh thuận thế tiến vào khiến nụ hôn sâu hơn......

“Ngô......”

Cô có chút thở không nổi, cố gắng đẩy anh ra, nhưng Tư Cận Trạch lại giống như mất đi lý trí, cường ngạnh chế trụ tay cô, tàn phá môi cô......

“Ngô...... Đau......”

Trong miệng nếm mùi máu tanh, Nhiễm Mộ Tầm có cảm giác Tư Cận Trạch muốn nuốt mình vào bụng, lại không dám phản kháng quá mức, chỉ có thể nhu nhu nhược nhược kháng nghị bằng đôi mắt đỏ hoe yếu ớt......

Trong sự hỗn loạn, dường như giọng nói Tiểu Phong Tử truyền tới:

[Đinh! Nhiệm vụ ngẫu nhiên hoàn thành, chúc mừng ký chủ nhật được một điểm tích phân tạm thời...... Xin hỏi ký chủ có muốn đổi lấy thị lực bình thường không?]

“Có”

Cô vô thức đáp lại trong đầu.

Trong giây tiếp theo, khung cảnh tối tăm trước mặt từ từ hiện lên màu sắc, dung nhan tuấn tú cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt......

Đôi mày kiếm có phần hơi vô tình, con ngươi đen thẫm, thời điểm khi hôn vẫn còn sự lạnh lùng và khát máu, đôi mắt đó còn đang nhìn chằm chằm cô.

Cô run rẩy một chút.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, nhìn cô bị mình hôn đến nỗi phải thở gấp, ngực hơi phập phồng và đôi môi đang rỉ máu......

Tư Cận Trạch liếm miệng mình, lại lần nữa cúi người nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi cô......

“Đau?”

Giọng anh hơi khàn.

Nhiễm Mộ Tầm rùng mình một chút, giọng nói có chút ủy khuất: “...... Ừm, đau.”

Đối mặt với người bệnh kiều hắc hóa này, cô không thể phản kháng kịch liệt bằng không sẽ kích thích đến anh, và khiến anh làm những chuyện kinh khủng hơn trước mà thôi......

Hiện tại cô không muốn mất đi tự do.

Nhiễm Mộ Tầm nói với chính mình như vậy, chớp chớp đôi mi dài, đấm vào ngực anh, “Sao anh có thể...... Thô lỗ với em như vậy......”

Tư Cận Trạch nhìn giọt sương dính trên đôi mi dài của cô, cảm thấy hình ảnh cô bị mình bắt nạt đến bật khóc......

Thật sự rất đẹp.

Khiến tâm anh ngứa ngáy, rất muốn......

Bất chấp không quan tâm mà cột cô lên giường áp dưới thân mình.......

Mà bắt nạt cô đến khóc hết lần này đến lần khác.

“Xin lỗi......”

Anh nhìn đôi môi cô nhiễm hơi thở của mình, chậm rãi nói: “Anh nhất thời...... Không khống chế được.”

Hai má Nhiễm Mộ Tầm ửng đỏ, cắn môi dưới, “Lần sau mà còn như vậy...... Em sẽ không để cho anh...... Bắt nạt em nữa đâu!”

Cô nói “lần sau", “bắt nạt” bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng trong trạng thái bị bắt nạt đến bật khóc......

Đây căn bản không phải kháng nghị mà là câu dẫn!

Hô hấp Tư Cận Trạch như muốn nghẹn lại.

Này thật giống như...... Yêu tinh!

“...... Được.”

Anh nói như vậy, nhưng chợt nghĩ lại, giờ phút này cô đang nghĩ mình là Tư Cận Chi.......

Nói cách khác, chẳng sợ Tư Cận Chi làm như vậy với cô, cô cũng nguyện ý để cho cậu ta “bắt nạt” cô......