Chương 22: Thế giới tu tiên

“Nương tử sao thế?” Hành động của nàng quá mức rõ ràng, Nguyên Trạch không thể không chú ý.

Uông Điền lắc đầu nói, “Không có gì... ngươi gọi ta là gì?”

Nếu nàng không chịu nói, hắn cũng không truy vấn, thì cứ chuyển qua đề tài này đi: “Nương tử.”

“... Chúng ta thành thân lúc nào?” Uông Điền đau đầu.

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Nguyên Trạch nhíu mày, “Nếu đã song ty, nàng là đạo lữ của ta, dựa theo xưng hô của người phàm, không phải ta nên gọi nàng nương tử sao?”

Uông Điền vừa muốn phản bác hắn đã ngắt lời nàng: “Hay là nàng muốn ta gọi nàng là ngũ trưởng lão phái Thiên Môn?”

Uông Điền nghe vậy trầm mặc, mặc dù hiệu quả của dịch dung đan thần cấp là 5 năm, nhưng nếu bị trưởng môn phát hiện sợ là sẽ đưa đến một ít phiền toái, dù sao chưởng môn cũng dặn nàng phải thường xuyên liên lạc với môn phái.

Hơn nữa...

Không biết vì sao, trong lòng luôn bất an.

Lúc trước nàng suy xét không chu toàn, vốn tưởng rằng rời xe môn phái rời xa vai chính là an toàn, nhưng sau khi nàng hoàn toàn dung hợp với ký ức của nguyên chủ, nàng mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.

Nguyên chủ rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài đều sẽ trải qua một hồi gϊếŧ chóc, người gϊếŧ không phải ai khác mà là ma tu hoặc có thể nói tất cả mọi chuyện đều lên quan đến tà ma.

Mỗi lần trai qua gϊếŧ chóc trở về nguyên chủ đều trong trạng thái trọng thương gần chết, nhưng sau mỗi lần trọng thương nguyên chủ sẽ thăng cấp.

Có thể nghĩ đám ma tu hận nguyên chủ bao nhiêu, bọn chúng coi nguyên chủ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Ma tu tu luyện đến trình độ nhất định có thể thành ma. Mà vô số sinh linh ma tộc nhỏ yếu đều bị diệt dưới kiếm của nguyên chủ, bởi vậy nguyên chủ cũng bị không ít người trong ma tộc ghi hận.

Tiếc rằng tu vi của nguyên chủ cường đại, còn có môn phái che chở, nên có hận cũng không làm được gì.

Lần này, Uông Điền xuống núi, nếu không phải dùng dịch dung đan, cả đường sợ rằng gặp không ít phiền toái, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương.

Nghe Nguyên Trạch nói khách sạn muốn ám toán nàng là người của ma tộc.

Xem ra trong vòng 5 năm nữa, nàng phải hao phí tâm tư tìm một nơi tốt rồi, một nơi không có tu sĩ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đương nhiên, tiền đề là phải ném tên nam chủ bên cạnh đi, biến số Nguyên Trạch giờ phút này quả thật rất lớn, ở cạnh hắn càng lâu, tâm của nàng càng trầm trọng, hệ thống từng nhắc nhở nào, cốt truyện càng lệch khỏi quỹ đạo thì nàng càng dễ chết.

Nếu chỉ là một pháo hôi nho nhỏ lệch khỏi quỹ đạo còn tốt, nhưng nam chủ cũng lệch khỏi quỹ đạo thì biến số càng lớn.

Sớm biết như vậy, lúc trước khi giải độc nàng nên dùng mê huyễn dược, để cho nam chủ tưởng rằng là nữ chủ mới phải.

Sao chỉ số thông mình của nàng lại không online kia chứ?

Trán bị người khác búng một cái, Uông Điền lấy lại tinh thần thở phì phì trừng mắt với tên đầu sỏ gây tội, “Làm gì vậy?”

Nguyên Trạch bảo nàng nhìn về một sạp bán hàng ở phía bên kia.

Uông Điền quay đầu nhìn qua, một vị lão gia gia bày một số đồ vật cổ trên sạp, thoạt nhìn có bí tịch ố vàng, cổ kiếm, thậm chí còn có mấy cây sâm bị gặm cắn.

Ánh mắt Uông Điền bị một cái lắc tay phủ đầy bụi ở trong góc hấp dẫn.

“Tiểu cô nương, nếu cảm thấy hấp dẫn đừng ngại đến đây xem.”

Giọng nói của lão gia gia rất nhẹ, gần như không nghe rõ, nhưng điều kỳ lạ là nàng nghe vô cùng rõ ràng, tiếng nói sâu kín lọt vào tai nàng khiến nàng nhịn không được nổi da gà.

Có điều đồ vật có thể khiến nam chủ chú ý, khẳng định không phải là vật phàm.

Uông Điền nghĩ vậy liền sốc tinh thần, đi đến trước rạp bán hàng.

“Lão gia gia, cái lắc tay này bán thế nào?”

Không hiểu vì sao cái lắc tay này mang đến cho nàng cảm giác thân thiết lạ kỳ, kể cả khi bên trên phủ đầy tro bụi.

Nguyên Trạch nhìn nàng nhiều lần, lúc nãy hắn cũng không nói cho nàng đó là thứ gì... Nàng cảm nhận được cái lắc tay kia đúng là chuyện tốt.

Trong đôi mắt vẩn đυ.c của gia gia hiện lên một tia sáng, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

“1 đồng.”

Rẻ như vậy?

Uông Điền có hơi nghi hoặc, lão gia gia này rõ ràng không phải người thường, mà đây cũng không phải lắc tay tầm thường...

Cuối cùng Uông Điền vẫn tính tiền, cầm lắc tay nói cảm tạ rồi rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, cái sạp kia và lão gia gia chậm rãi biến mất, cuối cùng tan vào hư không, không còn sót lại gì.

Uông Điền đang đi trên đường, vốn nàng muốn dùng phép thuật lau sạch cái lắc, nhưng điều thần kỳ là phép thuật không có tác dụng gì! Nàng đành phải tự tay lau tro bụi.

Không biết cái lắc tay này làm bằng gì, toàn thân tím nhạt, thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng Uông Điền lại có thể cảm nhận được những hoa văn phức tạp bên trên, trên lắc tay còn trang trí hai cái như lá cây, Uông Điền cảm thấy đó hẳn phải là một cánh hoa.

Uông Điền nhìn chằm chằm cánh hoa trên lắc tay, không hiểu vì sao tinh thần nàng hoảng hốt, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì nàng đã đeo chiếc lắc kia lên.

Dường như Nguyên Trạch không phát hiện ra nói, “Đây là thần khí trong truyền thuyết, tử hồn liên, có thể bảo vệ hồn phách không bị tổn thương, năm đó trong trận đại chiến chúng thần ngã xuống, thần khí này cũng biến mất vô tung vô ảnh, hiện tại hẳn là bị hư tổn, ngay cả linh khí bên trong cũng không có.”

Hắn thấp giọng giải thích bên tai nàng: “Nó còn có một tác dụng khác, là...”

Hồi lâu sau không nghe được lời nói kế tiếp của hắn, Uông Điền quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía hắn, thấy ánh mắt hắn ngừng ở nơi nào đó, Uông Điền theo tầm mắt của hắn nhìn qua, khi thấy rõ người đằng xa, nàng không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn, sao nữ chủ lại ở đây?