Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút!!!

Chương 1552-1553: Người đẹp thế giới Rubik (11-12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt





Chương 11 (1552):

Đường Quả mới đến đây chưa bao lâu, cô ấy nói mình thường xuyên vô tình có được đồng Rubik là như vậy sao?

Ân Tiểu Phỉ còn phát hiện ra, mỗi nhân viên sẽ chỉ hỏi người khác có hạnh phúc không đúng một lần trong ngày. Cho nên, tuy dùng cách trả lời "Hạnh phúc" để kiếm đồng Rubik thì dễ dàng nhưng cũng khó có thể kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa, không phải lần nào trả lời cũng kiếm ra tiền được. Vừa nãy cô có gặp mấy người giả vờ nói mình hạnh phúc, kết quả là nhân viên chỉ cười nói, "Quá qua loa, chẳng thấy hạnh phúc chỗ nào." hoặc là, "Giả như vậy còn muốn lừa tiền của tôi."

Đi ra ngoài, Ân Tiểu Phỉ nhìn nhẫn không gian xinh đẹp trên ngón tay của Đường Quả thì cảm thán, "Đường Quả, mất đến một ngàn đồng Rubik lận, chị cũng chịu chơi thật."

"Tôi thấy kiếm tiền ở đây khá dễ. Cái này rất cần thiết, vừa hay tôi có chỗ để trang sức. Bao giờ có thêm tiền thì mua thêm vài bộ váy nữa."

Ân Tiểu Phỉ nhìn bộ sườn xám đẹp đẽ và bàn tay cầm quạt xếp của cô, thầm khen, người đẹp quả là thích chưng diện, người đẹp cũng được thiên vị hơn.

"Em chỉ không hiểu là tại sao lần nào chị cũng có thể nhận được nhiều tiền như thế."

Một ngàn đồng Rubik lận!

"Chắc tại tôi đẹp thôi."

Hệ thống: Ký chủ lại đi lừa bạn nhỏ rồi.

Thế mà Ân Tiểu Phỉ lại tin. Lần trước thì không, nhưng lần này là cô tin rồi, Đường Quả thật sự rất đẹp.

Khoảng hai tiếng sau, Đường Quả gặp lại nhóm Địch Thần Minh. Chỗ gặp mặt là cổng khu ẩm thực của thành Hạnh Phúc, trên băng rôn có mấy chữ to: Muốn làm giàu trong một ngày không? Đến đây ăn đi.

"Ăn cái gì cũng có thể có tiền sao?" Ân Tiểu Phỉ hào hứng.

Đường Quả đi vào, không bao lâu thì thấy được nhóm kia.

Trước mặt Địch Thần Minh là mấy cái bát lớn, bên cạnh là bát rỗng, hiển nhiên là bát đã ăn rồi. Bên cạnh mỗi người là một nhân viên phục vụ, là người địa phương của thành Hạnh Phúc.

Để phân biệt người địa phương và người bên ngoài thì chỉ cần nhìn vào mặt, nếu họ luôn mỉm cười thì là người địa phương rồi.

Địch Thần Minh đang ăn gì đó. Lúc Đường Quả đến gần gã, gã lại ăn hết một bát nữa.

Nhân viên bên cạnh lên tiếng, "Ngon không?"

"Cực kỳ ngon." Địch Thần Minh không cần suy nghĩ, trả lời ngay.

Sau đó nhân viên phục vụ đưa cho gã mười đồng Rubik. Gã cầm lấy rồi cất đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Dịch Ánh Tuyết lau mồ hôi cho gã, "A Minh còn ăn được không? Hay là nghỉ một chút?"

"Vẫn ăn tiếp được. Còn có ba bát nữa thôi." Địch Thần Minh trông khá tình nguyện.

Vì sao gã lại ham kiếm tiền thế chứ? Vì gã đã thăm dò được, rằng muốn ở lại thành Hạnh Phúc thì phải có chỗ ở. Dùng cách nào cũng được, chỉ cần có chỗ ở là sẽ tạm thời an toàn, nếu không thì khi trời tối sẽ bị trục xuất ra khỏi thành.

Địch Thần Minh đã bị quái vật đuổi cả một đêm, hiển nhiên là không muốn bị như vậy nữa.

Gã cũng biết, trả lời "hạnh phúc" là sẽ có được tiền. Nhưng đầu tiên thì vẫn phải tiêu tiền đã rồi mới có người đến hỏi.

Vô tình gã đến được chỗ này, dự tính thu hoạch đồng Rubik để sống tiếp.

Gã không thể kỳ vọng gì nhiều vào Đường Quả. Mới quen biết nhau có một hai ngày, ai biết được cô ta có mục đích gì không. Hắn vẫn quen với việc tự quản lý cuộc đời mình hơn.

=====

Chương 12 (1553):

Ân Thụy cũng đang ăn gì đó, dựa vào nét mặt cậu ta thì cũng thấy được mấy món này quá khó ăn.

Ân Tiểu Phỉ ngồi xuống bên cạnh Ân Thụy, nhỏ giọng hỏi, "Anh hai, ngon không?"

"Ngon lắm." Ân Thụy không dám nói là khó ăn, bên cạnh còn có nhân viên đang nhìn cậu ta đấy.

Ân Tiểu Phỉ cũng phản ứng lại, "Vậy em cũng ăn một bát." Ăn một bát kiếm được hẳn mười đồng, so với trả lời "Hạnh phúc" còn nhiều hơn.

Đường Quả thì không cần ăn. Cô tìm một cái ghế trống ngồi xuống, nhìn mấy người đi ăn kiếm tiền.

Ân Tiểu Phỉ vừa mới cho thức ăn vào miệng thì lập tức phun ra ngay, "Trời ạ, khó ăn quá. Anh hai, sao anh lại bảo là ăn ngon chứ? Anh có phải anh ruột em không thế?"

Ân Thụy không trả lời, nhân viên phục vụ bên cạnh Ân Tiểu Phỉ lập tức bưng bát của cô nàng lên, vừa đi vừa mỉm cười, nói, "Loại bỏ tư cách lấy đồng Rubik ở khu ẩm thực của thành Hạnh Phúc."

Ân Tiểu Phỉ: "..."

"Phụt..." Ân Thụy nhịn không nổi, cười lớn. Cậu ta đắc ý ăn tiếp, nhìn trông rất hưởng thụ.

Ân Tiểu Phỉ không vui, ngồi xuống cạnh Đường Quả, "Còn như vậy nữa à?"

"May là tôi đẹp nên không cần cực khổ kiếm tiền như thế." Đường Quả phe phẩy cây quạt trong tay, cười vui vẻ.

Ân Tiểu Phỉ sờ lên mặt. Có nhan sắc quả là không tầm thường, trả lời hạnh phúc thôi đã kiếm được hẳn một ngàn đồng Rubik.

"Cháu gái ơi." Đúng lúc này, một bà lão tóc bạc chống gậy bước đến. Bà mỉm cười với Ân Tiểu Phỉ, "Đồ ăn khó nuốt lắm à?"

"Rất khó nuốt luôn ạ." Ân Tiểu Phỉ đáp lại.

Bà lão lấy ra từ trong giỏ một chiếc bánh bao thơm lừng. Ân Tiểu Phỉ đã hai ngày không được ăn ngon, nhìn thấy thế đã sáng mắt lên, "Bà ơi, bà bán bánh bao ạ?"

"Không phải." Bà lão đưa bánh bao cho Ân Tiểu Phỉ, "Cháu ăn thử xem có ngon không."

Ân Tiểu Phỉ chần chừ. Người lạ cho đồ ăn sao có thể ăn được, nhỡ có vấn đề gì thì sao?

Cô nàng nhìn xung quanh. Nhiều người thế này, dù có là người xấu chắc cũng không dám hạ thuốc gϊếŧ cô đâu nhỉ?

Trời ơi, bánh bao này trông ngon quá.

"Vậy thì... Cháu không khách khí nhé?" Ân Tiểu Phỉ không chịu được sâu đói, nhận lấy bánh bao, ăn luôn.

Quá ngon.

Thấy vậy, Đường Quả cũng không ngăn cản.

Lúc đến đây, cô đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Chuyện tốt hay xấu cũng không liên quan đến cô.

Huống chi, cô còn đang trong vai người mới, quá thông minh sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Là một người trưởng thành, hẳn ai cũng biết, người lạ cho gì cũng không được lấy, nhất là đồ ăn. Ân Tiểu Phỉ không nhịn được cám dỗ, cứ thế mà cầm lên ăn thì trách ai được?

"Bà ơi, bà không bán bánh bao thật ạ? Ngon thế này, cháu muốn mua mấy cái chia cho bạn bè cháu nữa." Ân Tiểu Phỉ nhớ ra mình chỉ có mỗi hai đồng Rubik, không khỏi xấu hổ, "Bao nhiêu tiền một cái ạ? Bạn cháu có bốn người, cháu muốn mua bốn cái nữa."

"Cháu gái thích bánh bao của bà như thế, hay là ở lại đây thành người của thành Hạnh Phúc đi? Như thế là ngày nào cháu cũng có thể được ăn ngon." Bà lão vẫn mỉm cười hiền từ.

Ân Tiểu Phỉ lập tức lắc đầu, "Mặc dù thành Hạnh Phúc rất tốt nhưng cháu không muốn ở lại đâu ạ."

Cô không phải người ở đây, chỉ vào để tìm thuốc thôi, sau này còn phải ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »