Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút!!!

Chương 1590-1591: Người đẹp thế giới Rubik (49-50)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt





Chương 49 (1590):

Ân Tiểu Phỉ cứ nằm trên đất kêu thảm thiết, Chương Nhạc cũng chỉ biết trợn mắt há mồm.

Anh ta gặp rất nhiều người ngoại lai, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa thấy ai mặt dày như cô gái này, đã vậy cô ta còn chưa đến hai mươi tuổi.

Cô nàng kia... dám làm vậy luôn.

Cổ họng Ân Tiểu Phỉ đã hơi khô rồi, nhưng kêu một tiếng được hẳn một ngàn đồng Rubik, an toàn hơn nhiều so với chơi mấy trò chơi nguy hiểm ngoài kia. Giả làm bà già ăn vạ người ta thôi mà? Vì tiền, cô làm được!

Chương Nhạc run lên, đi qua chỗ Đường Quả nói nhỏ, "Cô ta thật vô lý."

Anh ta lắc đầu, cực kỳ ảo não.

Đường Quả liếc anh ta, thản nhiên hỏi, "Vô lý chỗ nào?"

"Cô ta giả làm bà lão ăn vạ tôi." Chương Nhạc cũng cạn lời. Anh ta không muốn ăn thiệt.

"Không phải tại cậu khıêυ khí©h cô ấy trước à? Chẳng lẽ cậu không nói cô ấy kêu một tiếng thì cho một ngàn đồng Rubik?"

"Tôi nói."

"Cậu còn gọi cô ấy là bà già. Là phụ nữ thì chẳng ai muốn nghe vậy đâu. Trên đời này, không có cô gái nào bị gọi là bà già mà không giận cả."

"Tôi..."

"Giờ cô ấy thành bà già cho cậu thấy rồi đấy, tự làm tự chịu đi." Đường Quả ra vẻ công bằng liêm chính, "Chương Nhạc à, lần này tôi không giúp được cậu rồi. Cậu vô lý trước, người ta còn là một cô gái trẻ đấy. Sống đến từng này tuổi rồi thì đừng có bắt nạt người ta."

Chương Nhạc: "..."

Cuối cùng, anh ta phải lấy ra một túi tiền lớn, Ân Tiểu Phỉ mới hài lòng. Cô nàng giữ lời, chia một nửa cho Đường Quả rồi mới đi, còn cười nói với Chương Nhạc, "Lần sau cứ gọi tôi là bà già cũng được, chỉ cần trả tiền. Kiếm tiền như này cũng tốt, nhẹ hết cả người, rất thoải mái."

(Sou: Ôi bé ơi lần sau người ta không gọi bé là bà già nữa đâu, gọi là lão bà luôn ó ><)

Chương Nhạc: "Tiểu Phỉ này, cô trẻ trung xinh đẹp lắm, không có già chút nào."

Nghe Chương Nhạc nói vậy, Ân Tiểu Phỉ có phần mất mác rời đi.

Chương Nhạc nhìn túi tiền trong tay Đường Quả, ruột đau như cắt. Anh ta im lặng bỏ đi, hai kẻ này câu kết với nhau làm việc xấu, trấn lột anh ta!!

Kể từ ngày đó, Chương Nhạc trở thành một thành viên trong nhóm, không có việc gì làm thì cứ xỏ tay túi quần đấu võ mồm với Ân Tiểu Phỉ. Anh ta học khôn, dù có cãi nhau long trời lở đất thế nào cũng không nhắc đến tiền, khiến Ân Tiểu Phỉ rất thất vọng.

Địch Thần Minh càng ngày càng mạnh. Trong tuần cuối, gã đã có thể ngồi tàu lượn mỗi ngày như Đường Quả. Dù không thể yên ổn ngồi đến cuối như cô và Cung Úy, gã vẫn có thể dựa vào thân thủ của mình để chơi đến cùng như Tiên tử Phiêu Miểu và Tán nhân Ngân Hoàn.

Ân Thụy ghen tỵ muốn chết. Mặc dù cậu ta cũng cố gắng nhưng vẫn không thể theo kịp Địch Thần Minh, chỉ có thể hâm mộ.

"Hai người kia tu tiên."

Trên tàu lượn, giọng nói bí ẩn vang lên.

"Trong tay bọn họ có đủ loại bảo bối. Công pháp của Tiên tử Phiêu Miểu rất hợp với người phụ nữ của mi. Công pháp của Tán nhân Ngân Hoàn thì hợp với Ân Thụy. Nếu mi cướp được thì không cần lo gì nữa."

"Tôi không có thù hận gì với bọn họ."

Địch Thần Minh do dự.

"Hừ, trong thế giới này, thù hận hay không cũng không quan trọng, có được thứ mình muốn mới quan trọng. Nhẹ dạ như đàn bà, không làm được việc lớn."

=====

Chương 50 (1591):

"Hơn nữa, bọn họ khá thân với Đường Quả, sau này mi muốn làm gì cô ta thì cũng khó, bọn họ chắc chắn sẽ cản trở mi. Phải tìm cơ hội trừ khử bọn họ trước."

Nghe đến đó, Địch Thần Minh liền không còn do dự nữa. Đúng là hai người kia rất thân với Đường Quả, sau này gã muốn làm gì cô ta sẽ bị bọn họ ngăn cản.

Người tu tiên rất mạnh, không thể không kiêng kỵ.

"Bọn họ sống lâu như thế, rất mạnh, làm sao tôi đối phó được?" Địch Thần Minh hỏi. Gã thừa biết, kẻ thần bí muốn gã làm thì nhất định là đã có cách.

"Hai người này đã sống lâu lắm rồi, nhưng có thể vì ở đây quá lâu nên tâm cảnh đã xuất hiện vết rách. Ở nơi khác thì không làm gì được bọn họ, nhưng ở thành Huyễn Kính thì gϊếŧ bọn họ dễ như trở bàn tay."

"Thành Huyễn Kính có gì đặc thù à?"

"Nơi đó là một cái gương có thể soi vào nội tâm con người, khiến người ta không phân biệt được thực ảo. Ai vào thành Huyễn Kính cũng gặp nguy hiểm, càng mạnh thì càng nguy hiểm. Mi có ta hỗ trợ thì sẽ không sao, tranh thủ lúc tâm cảnh bọn họ xảy ra vấn đề thì lấy mạng bọn họ, rất dễ."

Nghe vậy, Địch Thần Minh thở ra một hơi, đồng ý.

Gã đã lấy được kha khá đồ của người ngoại lai rồi. Kẻ thần bí bây giờ đang hợp tác với gã, nhìn như muốn tốt cho gã đấy, nhưng ai biết được hắn định làm gì. Dù sao gã cũng phải để lại đường lui cho mình.

Tiên tử Phiêu Miểu và Tán nhân Ngân Hoàn tu tiên, chắc là cũng có những đồ vật rất thần kỳ.

Đường Quả dựa vào vai Cung Úy, giọng cô truyền vào tai anh, "Thú vị không?"

"Làm sao em nghe thấy bọn chúng nói chuyện được?"

"Năng lực đặc biệt." Đường Quả cười, không trả lời rõ cho anh. Cung Úy cũng không hỏi nhiều. Anh thở dài, nắm tay cô, thấp giọng, "Vậy cũng tốt."

Nguy hiểm thế nào cô cũng biết, vậy thì không ai có thể khiến cô bị thương.

Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cô thấy chức năng của tôi thế nào?] Không ngờ rằng từ khi thăng cấp đến giờ, nó có thể nghe lén được âm thanh bí ẩn kia.

"Rất tốt. Thống tử nhà ta càng ngày càng giỏi. Mi cứ giám sát bọn chúng đi, chỉ có mi giám sát thì bọn chúng mới không phát hiện được."

[OK!] Trợ giúp ký chủ đại đại là niềm vui của nó.

Quanh đi quẩn lại, đã đến ngày thế giới Rubik dịch chuyển.

Tất cả mọi người đứng ra ngoài. Ánh dương dần biến mất, bầu trời tối đen.

"Phiêu Miểu này, ta cảm thấy hơi lạnh gáy. Giáo Hoa chắc nói thật rồi, chúng ta phải thật cẩn thận."

"Ta cũng cảm nhận được rồi, Giáo Hoa trước giờ sẽ không lừa chúng ta. Nếu là thành Huyễn Kính thật thì phải cẩn thận hơn nữa. Đừng quên là ngươi còn muốn gặp lại sư muội ngươi đấy, dù nhìn thấy cái gì cũng không được tin. Nếu gặp phải người mình muốn gặp, nhất định phải tự hỏi rằng, làm sao mình có thể ra ngoài được."

Ngân Hoàn gật đầu, "Được. Ngươi cũng phải nhớ lời ngươi nói đấy."

Một luồng sáng trắng lóe lên, người có kinh nghiệm vội nhắm mắt lại. Đến khi bên ngoài có ánh sáng thì mới mở mắt ra.

Đường Quả và Cung Úy theo sát nhóm kia vào thành Huyễn Kính. Khi cô mở mắt, Cung Úy không còn bên cạnh cô nữa.

Đây chính là điểm đặc biệt của thành Huyễn Kính, dù là ai bước vào cũng phải tự đi ra ngoài.

Đường Quả nhìn bản thân, đồ cô mặc hình như đã thay đổi. Cô đánh giá xung quanh, lên tiếng, "Quen quá, hình như từng đến rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »