Chương 1505: Công Chúa Điện Hạ (52)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh





Chương 52 (1505):

"Kỹ năng gì?"

"Trừ việc bói toán xem thời tiết, biết khám bệnh, bây giờ cũng luyện được mồm mép, biết nói chuyện chọc người ta vui."

Sau khi Vân Bất Hưu nghe xong thì chỉ có vui vẻ.

"Thế Điện hạ cảm thấy tốt hay là không tốt?"

"Đương nhiên là tốt, lời có thể chọc người ta vui chính là lời hay, ai mà không muốn nghe chứ?"

"Vậy sau này ngày nào ta cũng nói có Điện hạ nghe, có được không?"

Đường Quả cười nhẹ, cô nói, "Không sợ lưỡi sẽ mệt sao?"

"Chỉ cần Điện hạ bằng lòng nghe, lưỡi của Bất Hưu mãi mãi sẽ không mệt."

Hệ thống: Không được rồi, nó no quá.

Vân Ẩn: Quá đủ rồi.

Ánh Châu: Có thể không nghe không? Haizz, chính vì từng nhìn thấy tình cảm của Quốc sư với Điện hạ, làm nàng cả lỡ một đời. Đến giờ, nàng nhìn thấy nam tử nào đều sẽ bất giác đem so sánh với Quốc sư một phen.

Không phải là những nam tử này không tốt, mà là nàng không đồng ý với rất nhiều quan điểm của đối phương.

Ví dụ, những tài tử ở đây cơ bản đều cho rằng, nữ tử nên giúp chồng dạy con, sinh con đẻ cái, còn có không ít người cảm thấy càng nhiều con trai càng tốt.

Nghèo khổ chút, có lẽ chỉ bằng lòng cưới một mình nàng làm vợ, sẽ không nạp thϊếp. Đó cũng là vì nghèo, không nuôi nổi mới bỏ thôi.

Nàng là đại cung nữ bên cạnh Đại Công chúa Điện hạ, hà cớ gì phải gả cho một kẻ như thế, phí hoài bản thân chứ?

Giàu có chút, con cháu của quan viên nhỏ thì có nhiều quy củ, thân là chủ mẫu còn phải sinh con trai củng cố địa vị.

Dù nàng có sinh ra được con trai hay không, những nam tử này tất sẽ nạp thϊếp. Người có tuổi lớn như vậy, chắc chắn phải có vài người thông phòng.

Nàng cũng ngưỡng mộ một đời một kiếp một đôi, hai người nhìn nhau yêu thương nhau, sinh con đẻ cái, tình cảm của cả hai đạt đến một mức độ nhất định, hạnh phúc kết hôn, vui vẻ nuôi dạy con cái, chung tay cả đời.

Dù gì nàng cũng là Đại cung nữ của Điện hạ, thân phận không thấp, có thể gả cho một người không tệ.

Mấy năm này, cũng có không ít người cầu hôn.

Nhưng nàng không muốn sống cuộc sống như thế, lại có Điện hạ ở phía trước, nếu đã vậy, nàng càng nguyện mãi luôn hầu hạ Điện hạ, vì sao phải sống cuộc đời khiến nàng cảm thấy không thoải mái chứ?

Giống như bây giờ, đến các nơi du sơn ngoạn thủy, nếu năm đó nàng thật sự gả cho người ta, sợ là mãi mãi cũng không có cách nào ra khỏi Hoàng thành một bước, làm sao biết được những điều tốt đẹp của trời đất đây? Cả ngày chỉ ở trong nhà, tranh giành ghen tuông, đủ kiểu tính toán. Cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta phiền não không thôi.

Nếu nàng đã có quyền chọn, đương nhiên phải chọn cuộc sống dễ chịu nhất.

"Lúc trước công tử nhà ta không phải như thế, lúc trước Ngài ấy ít nói, lạnh nhạt với người ngoài, căn bản không giống như bây giờ, ta có phần không miêu tả nổi rồi." Vân Ẩn nhìn thấy biểu cảm của Ánh Châu cũng là một lời khó nói hết, nhịn không được bắt chuyện.

Ánh Châu tỉnh táo lại, nàng nói, "Điện hạ nhà ta vẫn luôn như vậy, ta cảm thấy rất tốt, cách nghĩ của Điện hạ sẽ không sai."

Vân Ẩn: Đây còn nói thế nào nữa, vốn không có cùng chung chủ đề, đây ngược lại là một nha hoàn bảo vệ chủ.

"Điện hạ quả thật là một nữ tử hiếm thấy, công tử sẽ rơi vào tay Điện hạ cũng không lạ gì." Vân Ẩn tiếp tục bắt chuyện.

Ánh Châu nói hết sức tự hào, "Đương nhiên, đừng nói nước Bắc Hạ, dù trong các quốc gia xung quanh, anh tìm thử xem, có thể tìm được nữ tử càng xuất chúng hơn Điện hạ nhà ta không? Thân phận cao quý, chứa đầy tài hoa, lòng nghĩ cho dân, ai có thể sánh được?"

Vân Ẩn: Tự tin thế sao? Có điều nghĩ thì hình như là thế thật.

"Nếu công tử có thể thành thân với Điện hạ, Ngài ấy nhất định sẽ rất vui."

Ánh Châu không vui nữa, "Điện hạ nhà ta từng nói, đời này sẽ không gả chồng. Ai dám ép bức người, Người chắc chắn sẽ ném kẻ đó ra ngoài."