Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút!!!

Chương 1515: Công Chúa Điện Hạ (62)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh





Chương 62 (1515):

Vân Bất Hưu nghĩ đến Lâm Nguyệt Hương, tự nhiên sẽ liên tưởng đến Lữ Thanh.

Trong nháy mắt, chàng ta đoán được rằng Lữ Thanh sẽ đến hội thơ. Chàng ta lắc đầu cười, khó trách Điện hạ sẽ cao hứng như thế, hóa ra là thế này.

Chàng ta ngược lại muốn xem xem, Lữ Thanh nhìn thấy Lâm Nguyệt Hương sẽ có biểu cảm gì.

Đương nhiên, chàng ta cảm thấy dù cho bây giờ Lâm Nguyệt Hương đứng trước mặt Lữ Thanh, y cũng sẽ nhìn không ra.

Lúc này, cả đoàn người của Đường Quả đã đến chỗ hội thơ.

Cô và Vân Bất Hưu ngồi trong đình, không có ai dám tùy ý đến quấy rầy cô.

Song người tổ chức nhìn thấy Đường Quả có thể đến đúng là vừa mừng vừa lo. Chỉ cần cô ngồi ở bên kia, không cần làm gì khác thì đó chính là may mắn cả đời của chàng ta, đây là tiên tử trong mộng của chàng ta đó.

Vân Bất Hưu đã phát giác được rằng ánh mắt của mọi tài tử trong hội thơ đều bất giác dừng trên người Điện hạ nhà chàng ta.

Dù là chỉ cẩn thận từng li từng tí liếc một cái, cũng làm chàng ta thấy khó chịu.

Quả nhiên, vẫn là Điện hạ quá thu hút người khác, không có ai là không bị Người hấp dẫn cả.

May mà Điện hạ không có hứng thú với mấy tài tử này.

Vừa nghĩ vậy, chàng ta cảm thấy bản thân mình vẫn rất hạnh phúc, so với những tài tử chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, nằm mơ thì chàng ta là hàng xóm của Điện hạ, còn được Điện hạ chính miệng nói rằng sau này dù đi đâu đều bằng lòng đưa chàng ta theo, cùng nhau chu du thiên hạ, nhìn ngắm cảnh đẹp của đất trời.

Sau đó, Vân Bất Hưu lại vui vẻ, ánh mắt nhìn mấy tài tử kia cũng lộ ra chút khinh thường.

Hệ thống quan sát biểu cảm của Vân Bất Hưu, thiếu chút nữa cười phun, [Ký chủ đại đại, giờ tên này dễ thỏa mãn thế này à?]

"Không so sánh không đau thương, ta đối với chàng ta rất tốt, trước giờ chưa từng so sánh, sao chàng ta biết được chứ."

Hệ thống nghĩ trong lòng, đúng đó, ký chủ thật sự đối xử không tệ với Vân Bất Hưu.

Nhìn xem ký chủ đối xử với Lữ Thanh thế nào là có thể hiểu lòng dạ của người phụ nữ này ác chừng nào.

Cô không chỉ muốn phá tan địa vị và mọi thứ mà Lữ Thanh để ý, còn muốn trực tiếp phá hủy thẳng từ tận đáy lòng, sau khi đập nát hết mọi sự tự tin của y thì cuối cùng mới lấy mạng của y.

Trừ vị Đại Công chúa Điện hạ Đường Quả này thì Lâm Nguyệt Hương chính là người tỏa sáng nhất hôm nay.

Mọi người chỉ thấy nữ tử kia bước đến, nàng mặc một bộ váy dài đơn giản, cử chỉ mạnh mẽ phóng khoáng, căn bản không giống nữ tử bình thường.

Dù nàng chỉ trang điểm nhạt, tóc một nửa quấn bằng một cây trâm, một nửa xõa ra.

Búi tóc, quần áo nhìn qua giản dị như vậy, lại khiến người ta không thể xem thường.

Không có nhiều trang sức dư thừa, nhưng lại làm cho vô số nữ tử trang điểm tỉ mỉ trong hội thơ không có cách nào so sánh.

Đầu tiên Lâm Nguyệt Hương đến chỗ Đường Quả, ung dung hành lễ với cô mới quay lại trong nhóm người, cùng mấy người kia cười cười nói nói.

Trong ngôn ngữ và cử chỉ, thật đúng là xuất khẩu thành văn, dù là nhã hay là tục, nàng đều hạ bút thành văn được.

Đại Công chúa Điện hạ thì các tài tử không dám mơ rồi.

Còn vị nữ quan đại nhân này thì sao?

Sau khi các tài tử tiếp xúc với Lâm Nguyệt Hương thì bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không dám nghĩ.

Hai nữ tử này, sao có thể ưu tú giỏi giang thế này chứ?

Hơn nữa Lâm Nguyệt Hương là đại thần trong triều, ai dám cưới? Dù cưới rồi, cũng phải cung phụng cho tốt.

Nhưng dù cho bọn họ muốn cưới, người ta sẽ bằng lòng sao?

Ở đây có ai có thể được nàng xem trọng nhỉ?

Lúc Đường Khê đến, đã không có nhiều ánh mắt nhìn nàng ta nữa.

Lúc trước nàng ta ngẫu nhiên đυ.ng mặt Lâm Nguyệt Hương một lần.

Trong lòng nàng ta có phần bực bội, không so được với Hoàng tỷ thì cũng thôi, một Lâm Nguyệt Hương cỏn con cũng không sánh được.
« Chương TrướcChương Tiếp »