Chương 1520: Công Chúa Điện Hạ (67)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 67 (1520):

Giờ Lâm Nguyệt Hương có phủ riêng, Lữ Ngọc Chỉ sống ở phủ Công chúa, Lữ Ngọc Phàm thì sống ở phủ của Vân Bất Hưu.

Tuy nói ba phủ cách nhau rất gần, nhưng trước mắt trừ mấy người biết chuyện ra thì không ai biết quan hệ của ba người này hết.

Trái ngược với người nổi trội như Lâm Nguyệt Hương cùng với người có danh xưng tiểu thần y Lữ Ngọc Chỉ thì Lữ Ngọc Phàm có vẻ không có tiếng tăm gì.

Trong lúc không ai biết đến, cuối cùng Lữ Ngọc Phàm cũng đến ngày thi khoa cử.

Lúc trước Lâm Nguyệt Hương và Lữ Ngọc Chỉ đều bận rộn vô cùng, trừ mỗi tối quay về sẽ đi thăm Lữ Ngọc Phàm thì thời gian khác đều không nhìn thấy mặt.

Về chuyện thi, Lữ Ngọc Phàm không hồi hộp chút nào, ngược lại, so với đời trước, đời này cậu càng nắm chắc hơn để bản thân mình tỏa sáng rực rỡ.

Lâm Nguyệt Hương và Lữ Ngọc Chỉ cũng đang đợi ngày này, khoảng cách đến ngày họ ra sức đánh Lữ Thanh càng lúc càng gần.

Trong lúc Lữ Ngọc Phàm thi cử thì Lữ Thanh cũng không rảnh rỗi. Y nghĩ tới nghĩ lui cũng không cam tâm, lại nghe được rất nhiều chuyện của Lâm Nguyệt Hương.

Y quyết định tự mình ra trận, dù gì cũng phải cho nàng một bài học.

Còn làm sao để dạy dỗ Lâm Nguyệt Hương thì nàng nói gì cũng là một nữ tử, nếu có quan hệ không rõ ràng với một nam tử, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn với nàng.

Nếu là nam tử bình thường thì mọi người chỉ sẽ cảm thấy Lâm Nguyệt Hương khá phong lưu, sẽ không thấy có vấn đề gì.

Nếu nam tử này là Nhị Phò mã đương triều, Lữ Thanh thì sao?

[Ký chủ, gần đây Lữ Thanh thường xuyên đến chặn Lâm Nguyệt Hương, tôi cảm thấy chắc chắn gã ta đang ngấm ngầm mưu mô gì đó. Lữ Thanh của đời này vì có ký chủ đại đại áp chế, không trưởng thành lên, cũng chỉ nghĩ ra được mất thủ đoạn đáng khinh này thôi.]

[Có điều thủ đoạn này đúng là cay độc thật, nếu Lâm Nguyệt Hương thật sự bị gã ta tính tế thì xem như là bị nắm thóp rồi.]

"Đúng đó, nghĩ thử một nữ tử bình thường, không dễ gì mới dựa vào bản lĩnh của mình mà trở thành vị nữ quan đầu tiên trong triều. Mà lúc này, Lữ Thanh đạt được mưu kế, trong lòng nàng ấy chắc chắn sẽ hoảng loạn, sau đó Lữ Thanh có thể tha hồ gây khó dễ cho nàng ấy rồi, ngược lại thì nghĩ cũng rất hay đấy."

Đường Quả ngồi trong sân phủ Công chúa của mình, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa ăn dưa hệ thống phát sóng trực tiếp cho cô.

Không lâu sau đó, Ánh Châu chạy chậm đến, nhỏ giọng, "Điện hạ, Lâm đại nhân phái người đến mời Điện hạ đi xem kịch."

"Đi qua mời Quốc sư, chúng ta cùng nhau đi xem kịch."

Vân Bất Hưu nghe Đường Quả muốn mời mình đi, không để ý gì nữa, trực tiếp nhảy từ tường qua.

Một thân bạch y không vướng bụi trần phất phơ rơi xuống trước mặt cô, người của phủ Công chúa đã quen, thấy quen rồi nên không thấy lạ.

Một đoàn người cuồn cuộn đi nhanh đến tửu lâu Lâm Nguyệt Hương đang ở.

Nửa đường, Đường Quả còn đυ.ng mặt Đường Khê vừa mới từ ngoài thành du ngoạn về.

Lúc Đường Khê nhường đường cho mình thì cô tốt bụng nói một câu, "Nhị Hoàng muội, hôm nay có kịch hay, em muốn đi xem không?"

Đường Khê do dự trong lòng, kịch hay gì chứ?

Mấy năm nay nàng ta sống có chút phong lưu, giấc mộng trưởng Công chúa trong lòng kia căn bản là bị sự tồn tại của Đường Quả đánh tan rồi.

Trừ Lữ Thanh chọc ít phiền phức cho nàng ta thì nàng ta cảm thấy mình sống rất dễ chịu.

Cho nên, chỉ cần có thể không làm mất lòng Đường Quả thì nàng ta tuyệt đối sẽ không đắc tội với cô. Nàng ta cũng xem như hiểu được, chỉ cần bản thân sống cuộc sống của mình, không chọc đến Hoàng tỷ thì cuộc sống vẫn như thường.

Thấy dáng vẻ mặt đầy thâm ý của Đường Quả, trong lòng Đường Khê thấy không ổn.

"Hoàng tỷ, kịch gì thế?"

Đáng giá phải phí nhiều sức lực để đi xem?