Chương 312: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (10)

Lạc Thần Hi bị kẹp giữa hai người có chút xấu hổ, thật ra vừa nãy bị Ngu Thuật dính lấy, cô cũng không biết phải làm sao mới ổn, may mà gặp Phong Quang và Liễu Hàn, cô cũng không giỏi ứng phó loại người có vấn đề về thần kinh này, liền nói: "Thang máy đến rồi, chúng ta đi vào thôi".

Sau khi bốn người đi vào thang máy, phát hiện không khí càng áp lực thêm.

Ngu Thuật sau một tiếng thở dài, cách Liễu Hàn nói với Phong Quang, "Cô Hạ, tuy rằng chúng ta ở cùng một công ty, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, tôi nhìn qua diễn xuất của cô, tôi thấy diễn xuất của cô có thể diễn rốt vai Lâu Nhược, đây đúng là chuyện khiến người ta yên tâm".

Lời này nghe qua sao lại muốn đánh anh ta một phát chứ?

Liễu Hàn liếc Phong Quang một cái, để cô không nên xúc động.

Phong Quang không xúc động, cho nên cô chỉ lựa chọn tiện miệng, " Ngu Thuật, anh vì sao lại ở chung với cô Lạc vậy?".

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Ngu Thuật thở dài, "Đây chính là duyên phận".

Nói cũng y như chưa nói.

Duyên phận cái quái gì, Lạc Thần Hi chỉ sợ lời này lọ vào tai người khác sẽ dẫn đến những lời đồn lung tung, cô vội vàng giải thích, "Tôi và anh Ngu chỉ ngẫu nhiên đυ.ng mặt ở thang máy mà thôi".

"Cô không đi cùng Mạc Diệc Vân sao? Anh ta đâu?"

"Nói là công ty có việc, đi vè trước...". Lạc Thần Hi cười gượng, sợ Phong Quang hiểu lầm gì đó.

"Anh Ngu". Phong Quang cười tủm tỉm bỏ qua Liễu Hàn nói với Ngu Thuật, "Anh hẳn là còn nhớ Mạc Diệc Hàn là ông chủ của chúng ta chứ?".

Ngu Thuật ngẩng đầu ngưỡng vọng một chút, chỉ có trần thang máy, không có bầu trời xanh xanh để xứng với sự cao quý của anh ta, cho nên anh lại cúi đầu nhìn Phong Quang, "Ừ, nhớ rõ".

"Vị này là cô Lạc, là bạn của Mạc Diệc Vân, Mạc Diệc Vân không có ở đây, vậy anh là nhân viên, có phải nên thay ông chủ chiếu cố thật tốt không?".

Lạc Thần Hi lập tức xua tay, "Không cần không cần, tôi không cần ai chiếu cố đâu".

“Aiz, cô Lạc không cần ngại.” Phong Quang cười nói, lại nhìn Ngu Thuật, “Ngu Thuật, cô Lạc là lần đầu tiên đóng phim đó, vì sự phát triển sau này của cô Lạc, cũng vì sự thành công của bộ phim này, anh nói xem anh có nên chỉ đạo kiêm chăm sóc cho cô Lạc đây thật tốt không?”

Ngu Thuật cũng không ngốc, cho nên anh đương nhiên hỏi: “Tại sao cô không đi mà chăm sóc cô ấy đi?”

“Tôi phải trở về phòng mình, để nâng cao diễn xuất cho tốt chứ sao, đây không phải càng khiến anh yên tâm hơn sao?” Lúc này thang máy đến nơi, Phong Quang cười, để hai người kia ở lại, rời khỏi thang máy cùng Liễu Hàn.

Cô đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng của nam chính có tính chiếm hữu cao gặp phải nữ chính ở cùng người đàn ông khác, sẽ chỉnh Ngu Thuật đáng thương này như thế nào.

Phong Quang nói là sẽ trở về phòng mình nâng cao diễn xuất, sự thật thì cô vừa chạm vào giường đã nhịn không được mà nằm xuống, tiếp nhận cuộc điện thoại thần thánh từ thám tử, người trùng tên trùng họ không ít, nhưng mà không tìm được người phù hợp yêu cầu của cô là Ôn Quỳnh.

Quả nhiên, vẫn phải dựa vào Lạc Thần Hi mới có thể tìm được người này sao?

Phong Quang nằm trên giường, nhàm chán nằm một lát, phục vụ gõ vang cửa phòng cô, “Cô Hạ, có thư cho cô.”

Thư?

Cô xuống giường, sau khi mở cửa thì gặp được một người có bộ dạng khôi ngô, anh ta mặc đồng phục của khách sạn, nhìn thấy Phong Quang liền tươi cười mê người, “Cô Hạ, đây là thư thu được ở đại sảnh, thư có ghi là gửi cho cô.”

“Cho tôi?” Phong Quang đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư trắng mạ vàng có một đóa hoa Mãn thiên tinh màu vàng được điêu khắc lên ở chỗ miệng thư, phong thư được thiếu kế gọn gàng trong sáng, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra sự sang quý.