Chương 10: Nữ giáo viên bị nam sinh cầm tù (10)

Khi Tô Thuần Thuần nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ, mặt cô đỏ bừng rồi lại tái nhợt. Rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại giường và ngồi thẫn thờ một mình cho đến khi bên ngoài trời tối sầm và có người hầu gõ cửa.

"Giáo viên Tô, thiếu gia đang đợi ngài ở tầng dưới ăn cơm."

Tô Thuần Thuần phải mất một lúc mới định thần lại, cô nhìn ra ngoài cửa, cô đã một ngày chưa ăn gì, quả thực rất đói, nghĩ nghĩ rồi cô nhấc chăn đứng dậy.

Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên. Tô Thuần Thuần ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại di động cách đó không xa, Thẩm Lương không lấy đi điện thoại di động, hiển nhiên không lo lắng cô sẽ liên lạc với ai.

Tô Thuần Thuần ngập ngừng bước tới, nhấc điện thoại lên và khuôn mặt cứng ngắc khi nhìn thấy tên người gọi——

Là Hàn Tây Bình.

Sau khi bị chính học trò của mình bắt nạt cả ngày, hiện tại khi nghe thấy người mà cô luôn dựa dẫm, mũi Tô Thuần Thuần cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.

Cô khịt mũi và ngay lập tức muốn trả lời điện thoại. Tuy nhiên, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô lại cảm thấy xấu hổ, buồn bã và lo lắng, trong chốc lát cô chỉ ôm chiếc điện thoại trong tay và ngơ ngác nhìn nó.

Tuy nhiên, sau khi điện thoại ngừng đổ chuông, nó lại bắt đầu đổ chuông mà không bỏ cuộc, thậm chí nó dường như cảm nhận được trái tim của chủ nhân ở bên kia nên càng đổ chuông gấp rút hơn.

"Cô Tô? Cô không sao chứ?"

Lời nói của người hầu bên ngoài khiến Tô Thuần Thuần tỉnh táo trở lại - dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để anh lo lắng.

Cô liếc nhìn điện thoại, nghiến răng và lướt những ngón tay mảnh khảnh trên màn hình.

Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì giọng nói khẩn cấp của Hàn Tây Bình đã vang lên từ bên kia: "Thuần Thuần? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Em lâu như vậy mới nghe điện thoại..."

Giọng nói dịu dàng của Hàn Tây Bình tràn đầy khẩn trương, vừa nghe thấy, Tô Thuần Thuần hai mắt đỏ hoe, cô che điện thoại lại, khụt khịt, khi nói lại, giọng cô vẫn vui vẻ như thường lệ: “Không có, em vừa mới ở trong toilet..”

“Thuần Thuần, sao giọng em nghe lạ thế?”

Hàn Tây Bình vừa dứt lời, Tô Thuần Thuần liền lo lắng nắm chặt tay, nhưng lại nói với giọng điệu thoải mái : “Có lẽ gần đây em bị cảm, ho nên cổ họng khó chịu… Đúng rồi, ngược lại là anh nha, sao anh lại vội vàng thế? Không phải anh nói gần đây anh đang bận rộn với các dự án hợp tác sao?

"Nói đến đây, anh vừa có một tin tức tốt muốn nói cho em biết. Việc hợp tác này đã được đàm phán, chính thức bước vào giai đoạn khởi động dự án..."

Giọng nói dịu dàng của Hàn Tây Bình mang theo nụ cười không thể che giấu, Tô Thuần Thuần không khỏi cảm thấy vui mừng thầy cho anh.

"Thật tuyệt. Em biết Tây Bình là giỏi nhất."

Nghe Tô Thuần Thuần khen ngợi một cách phi logic và đầy tin tưởng, Hàn Tây Bình không khỏi mỉm cười, lời nói càng thêm trêu chọc: "Vậy bà chủ tương lai của Hàn gia, tối nay anh có thể ăn tối với em không?"

Tô Thuần Thuần đương nhiên muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng nghĩ đến hiện tại vẫn là Thẩm gia, cô không khỏi do dự một chút.

Thấy đối phương hồi lâu không có trả lời, Hàn Tây Bình thắc mắc: "Thuần Thuần? Tại sao emkhông nói gì?"

"A?..." Tô Thuần Thuần phản ứng: "Ồ, em đang suy nghĩ buổi tối nên mặc gì..."

Hàn Tây Bình cười nói: “Thuần Thuần mặc gì cũng đẹp, bây giờ anh tới đón em…”

"Không, không cần..." Tô Thuần Thuần nghe Hàn Tây Bình nói tới đây, trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng nói xong, dừng lại, cười gượng nói: "Em sẽ tự mình đến. Dù sao cũng gần, anh chạy đi chạy lại như thế này vất vả biết bao."

Giọng điệu dịu dàng của Tô Thuần Thuần khiến Hàn Tây Bình nhất thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy anh về chỗ cũ đợi em."

"Được.……"

Tô Thuần Thuần cúp điện thoại, sửng sốt một hồi.

Do dự nghĩ rằng vì Thẩm Lương không hạn chế tự do của cô nên cô ra ngoài gặp người dùng bữa cũng không sao.

Sau khi quyết định xong, Tô Thuần Thuần đi vào phòng tắm thu dọn, khi đi ra cô nhìn tủ quần áo nhưng không thay quần áo, cô cực lực phản đối những gì Thẩm Lương đưa cho cô.

Tô Thuần Thuần mở cửa, đi theo người hầu dẫn đường đi xuống nhà hàng ở tầng dưới.

Hàn Tây Bình là một phần trong kế hoạch của Thẩm Lương, vậy tại sao không trở thành một phần trong kế hoạch của cô?

Hiện tại cô chủ động tạo cơ hội tốt cho Thẩm Lương - hắn không phải muốn dùng Hàn Tây Bình để uy hϊếp cô sao? ...Sau đó, cô sẽ lợi dụng Hàn Tây Bình để khiến hắn phải hối hận về lỗi lầm của hắn.



Thẩm Lương đang ngồi ở một bên chiếc bàn ăn dài nhưng hắn có thể nhìn toàn cảnh mọi chuyện diễn ra trong phòng Tô Thuần Thuần .

Nhìn Tô Thuần Thuần theo người hầu từng bước một đi xuống cầu thang, chỉ cần một cuộc điện thoại từ người đó cũng khiến cô động đậy như lấy lại được chút sinh lực, cô không khỏi muốn chạy ra ngoài gặp người đó.

[Thỏ Trắng nhỏ không biết gì về thời sự, có vẻ như lời cảnh báo trước đó không khiến cô ấy nhận ra quyền sở hữu hiện tại của mình thuộc về ai.]