Thế giới 2: Chương 32: Chủ nhân ép ta công lược kẻ thù của hắn (1)

Khi Tô Thuần Thuần tỉnh dậy, cơ thể cô bất giác run lên, cô giơ tay ôm lấy mình, cánh tay lạnh buốt, chắc chắn là lạnh.

Ở mỗi thế giới, cô sẽ không rời khỏi đó cho đến khi hoàn thành cốt truyện chính. Cuối cùng, nữ chính và nam chính kết hôn.

Cho nên cô giả vờ mất trí nhớ kết hôn với Hàn Tây Bình, nguyên bản cốt truyện kết thúc tại đây, một khi cốt truyện kết thúc, ý thức của cô trong vòng ba ngày sẽ rời khỏi thế giới này.

Ngày cưới, cô giả vờ khôi phục trí nhớ, gửi tin nhắn cho Hàn Tây Bình rồi bỏ chạy... Vui chơi ba ngày, khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã ở nơi này.

--+

(Sang thế giới cổ đại, nữ chính đc dùng ngôi thứ 3 là nàng)

Lúc này nàng đang ngồi xổm trong một góc, qua cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy bầu trời mờ ảo bên ngoài nhà, nhìn xung quanh, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy đó là một căn phòng bằng gỗ, một mảng giường lớn kiểu cũ mà người hầu xưa có thể có nhiều người ngủ song song với nhau.

Có vẻ như lần này cô tỉnh dậy trong cơ thể của Tô Thuần Thuần cổ xưa và cô nàng này đã bị đá khỏi giường.

Thấy còn một giờ nữa trời mới sáng, nàng đứng dậy cử động tứ chi cứng ngắc, lặng lẽ lên giường trong bóng tối, nằm ở tư thế hơi trống trải. Phần còn lại của nơi này chật kín vài người chen chúc nhau, nhưng xung quanh người này vẫn có một khoảng trống, đủ cho thấy nàng ta hẳn là người đứng đầu nhóm.

Khi tiếp xúc với chăn ấm, nàng không có cảm giác gì nhiều, nhưng cơ thể nàng bất giác mềm nhũn, cơ thể cứng ngắc dần dần thả lỏng.

Sau đó nàng nhắm mắt nghỉ ngơi và sắp xếp lại ký ức về cơ thể này.

Thân thể này mới mười ba tuổi, khó trách tay chân nàng mềm mại, lúc đứng lên thân hình lại nhỏ hơn một chút.

Nhóm người này đều là những cô nương cùng tuổi, phần lớn là trẻ mồ cô có ngoại hình, được một người nam nhân nhận nuôi, hàng ngày được dạy các phương pháp ám sát khác nhau.

Có vẻ như lần này nàng là một trong những sát thủ đang được huấn luyện. Chỉ là Tô Thuần Thuần ban đầu ở phương diện này rất ngu ngốc, những gì được dạy hàng ngày đều không học được gì tốt, nếu không phải khuôn mặt thực sự ưa nhìn thì nàng đã bị loại bỏ từ lâu rồi. Và chính điều này đã khiến nàng bị các cô nàng khác tẩy chay.

Tô Thuần Thuần bĩu môi, hiện tại nàng chỉ có thể lấy được chừng này thông tin từ ký ức của cơ thể ban đầu, phần còn lại nàng phải đợi đến khi gặp được người thực hiện nhiệm vụ mới có thể tìm hiểu thêm về thế giới từ hắn.

Tuy nhiên, nàng có linh cảm rằng người nam nhân huấn luyện nhóm sát thủ này không phải nam chủ mà là kẻ thực hiện nhiệm vụ hay chính là công lược giả.

Nhưng bây giờ, điều nàng cần làm hơn nữa là làm thế nào để không bị bắt nạt giữa nhóm nữ nhân này. Rốt cuộc, sẽ còn rất lâu mới gặp được người nam nhân đó. Và dù là kỹ năng hay phương pháp ám sát thì nàng đều ở dưới đáy.

Nghĩ đến đây, nàng hơi quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ bên cạnh, dưới ánh sáng yếu ớt, nàng có thể nhìn thấy nét đẹp của người này.

Dù nàng ta đang ngủ say nhưng đôi lông mày xinh đẹp của nàng ta vẫn nhíu chặt, giữa hai đỉnh lông mày non nớt có thể thấy một đường nét lạnh lùng và sắc bén.

Người này tên là Lãnh Hề, là người nổi bật nhất trong nhóm các nữ nhân cùng tuổi ở nơi huấn luyện.

Tô Thuần Thuần cong môi, ý thức được cơ thể nàng nhất định đã ấm lên, nàng không khỏi tiến lại gần người bên cạnh, cẩn thận nhấc mấy chiếc chăn lạnh lẽo lên. Một lúc sau, Lãnh Hề cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể vô thức hướng về một nơi ấm áp, nàng ta vươn tay ra, ôm lấy nguồn hơi ấm vào trong lòng.

Tô Thuần Thuần không dám cử động vì sợ đánh thức đối phương, một lúc sau, nàng nhận ra đối phương đã ngủ say, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.



Ngày hôm sau, trời trong xanh, mọi người trong phòng lần lượt thức dậy theo thói quen đã hình thành.

Nhưng sau một khắc, bọn họ đều sững sờ tại chỗ - người ngủ cùng giường với Lãnh tỷ chẳng phải là kẻ thua cuộc sao?

Lãnh Hề luôn là người đầu tiên thức dậy trong đám bọn họ, nhưng hôm nay, nàng ta cảm thấy trên giường đặc biệt ấm áp dễ chịu, trong ngực còn có một chiếc gối mềm mại thơm phức, khiến nàng ta không muốn tỉnh dậy và rời khỏi giường…

Vì vậy, nàng đã ngủ và từ từ mở mắt khi xung quanh có vài tiếng thì thầm to nhỏ, nàng ta chỉ bối rối trong giây lát, rồi biểu cảm trở lại bình thường.

Sau một khắc, nàng ta đang muốn giơ tay lên, nhưng thân thể cứng ngắc - trên cánh tay, một cái đầu lông lá nép vào, làn da trắng ngần thanh tú như ngọc trắng, còn có chút nóng rực. Màu hồng, trông đặc biệt tinh tế và thơm ngon...

“Lãnh tỷ, sao tỷ lại ôm kẻ thua cuộc đó ngủ…” Một cô nàng ở bên không kìm được sự tò mò, ngập ngừng nói.

Lãnh Hề sửng sốt một lát, sau đó nàng ta mới nhận ra quả thực chính là nàng ta là người chủ động ôm nàng vào lòng. Từ khi đến đây, đã lâu lắm rồi nàng ta mới ngủ quên khi có người ở cạnh.

Tim nàng ta đập thình thịch, nàng ta giơ tay đẩy người đó ra! Nàng ta nhìn Tô Thuần Thuần với vẻ mặt lạnh lùng.

Bị đẩy mạnh như vậy, Tô Thuần Thuần không khỏi tỉnh lại.

Nàng ậm ừ hai tiếng, giơ tay lên dụi mắt, vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, xung quanh là những cô nàng đang nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ.

Tô Thuần Thuần dần dần tỉnh lại, vai co rút trong giây lát, nàng co chân ôm lấy cơ thể, vẻ mặt tuy có chút lo lắng nhưng cũng không hề rụt rè, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn mọi người, “Các ngươi tập hợp lại xung quanh ta vào sáng sớm. Là có chuyện gì thế?”

Nàng vẫn thẳng thắn như xưa, trong lời nói không có chút sợ hãi nào, không có cảm giác áy náy khi nửa đêm lẻn lên giường, thậm chí trong vẻ ngoài thanh tú còn có chút oán hận vô tội…