Quyển 11: Khi nam chủ ảnh đế cuồng ngạo bị bẻ cong ( 5 )

Khi một người càng xem nhẹ một ai đó thì sẽ khiến cho họ chú ý, mọi ánh mắt và sự coi trọng đều dành được sự quan tâm

Trước mắt thì Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh chính là tình cảnh như vậy. Kỳ Ngôn biểu hiện quá mức bình thản, bình thản đến mức dường như yêu tinh quyến rũ Úc Không Cảnh ở trên giường không phải cậu, mà là một bản song sinh của cậu vậy.

Ngược lại, điều này làm tâm trạng Úc Không Cảnh yên lặng hờn dỗi.

Chuyện hắn ở lại đoàn phim xem bọn họ diễn, rất nhanh đã lan truyền, rất nhiều truyền thông đều viết về tai tiếng của Úc Không Cảnh và Tôn Nhiêu, dù sao thì tự do bát quái bắt gió bắt bóng cũng dễ đạt được sự chú ý.

Đối với mấy tin đồn đó, Kỳ Ngôn vờ như chưa từng nghe thấy, luôn luôn thản nhiên không muốn để tâm.

Quá trình tiến hành quay《 Tình hoa tựa biển 》cực kỳ thuận lợi, đạo diễn đã nói nhiều lần trong buổi liên hoan là thời gian quay phim ngắn hơn rất nhiều so với thời gian mà anh ấy dự kiến, bởi vì không qua mấy ngày nữa, phần diễn của Kỳ Ngôn phải đóng máy rồi.

“Tiểu Ngôn thật lợi hại nha!” Đạo diễn tán thưởng từ đáy lòng: “Lúc trước người khác đề cử cậu, tôi còn do dự rất lâu đó.”

Tôn Nhiêu ở một bên cười: “Thế nào, cảm giác bây giờ chính là nhặt được bảo bối rồi đúng không?”

“Không ạ, còn vài chỗ em cần phải chú ý hơn.” Kỳ Ngôn khiêm tốn gật đầu.

“Không cần quá khiêm tốn, vốn dĩ cậu diễn rất tốt rồi.” Giản Thanh đưa một ly đã rót đầy nước trái cây cho cậu: “Ngày mai sẽ vất vả lắm, hôm nay về sớm một chút đi, rồi nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Kỳ Ngôn sắp đóng máy, cậu chỉ còn một cảnh diễn cuối cùng chính là lúc ‘Lý An Lương’ bị ‘Từ Đan Ni’ cột vào cây cầu vượt trên biển và dùng xích sắt trói chặt, uy hϊếp Lý Tiểu Thiện rời khỏi Tiếu Dung. Loại hành động này quá mức điên cuồng nên dẫn tới việc lúc thủy triều dâng lên, Lý An Lương không có cách thoát khỏi và bị nhấn chìm đến ch.ết trong biển rộng.

Nam phụ duy nhất trong bộ phim này nhận cơm hộp—— Lý An Lương hết ca.

Bởi vì theo chủ nghĩa chỉ quay những cảnh chân thực nhất nên Kỳ Ngôn không dùng diễn viên đóng thế đã được chuẩn bị sẵn, tuy rằng bối cảnh là quay ở trên biển thật.

Có lẽ là vì chiếu cố ngày mai Kỳ Ngôn có cảnh quay vô cùng mệt nên hôm nay liên hoan xong mọi người liền về sớm, Kỳ Ngôn và Giản Thanh cùng về chung, vì hai người ở hai phòng cạnh nhau.

Dọc đường đi, cậu và Giản Thanh vẫn duy trì khoảng cách người đi trước người đi sau, phần lớn khoảng thời gian ấy là Giản Thanh nói, Kỳ Ngôn nghe.

“Nói thật, tôi từng xem những phim truyền hình trước kia cậu diễn qua. Có thể là vì ít đất diễn nên khó phân biệt ra một người có bao nhiêu kỹ thuật.” Giản Thanh vô tình nói thêm: “Cũng may là hiện tại cậu có thể thoải mái thể hiện chính mình rồi.”

“Ừ, cho nên tôi rất quý trọng cơ hội này.”

“Nói mới nhớ.” Lúc sắp đến phòng Kỳ Ngôn, Giản Thanh đột nhiên hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Úc Không Cảnh không?”

Thần sắc Kỳ Ngôn hơi ngưng một chút, hỏi ngược lại: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Không có gì, cảm giác như có vẻ anh ta rất quen thuộc với cậu……” Giản Thanh không bỏ qua một chút thay đổi cảm xúc nào trên mặt Kỳ Ngôn: “Hơn nữa, hình như anh ta hay nhắm vào cậu, giống như không có nhiều hảo cảm vậy.”

Kỳ Ngôn gật đầu, gần như không thể thấy được hành động nhỏ ấy, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Không còn cách nào, tôi cũng không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác mà.”

“Nên tôi mới nghĩ, có phải cậu không cẩn thận…… Chọc tới anh ta rồi hay không.” đôi mắt Giản Thanh hơi nheo lại.

Sau một lúc lâu cân nhắc, Kỳ Ngôn lắc đầu: “Tôi cũng không biết chính xác, nhưng trong ấn tượng của tôi, tôi không có chọc tới anh ta.”

“Ồ, vậy được rồi.” Giản Thanh cũng không nói nhiều: “Đúng là Úc Không Cảnh rất có thực lực, nhưng nghe nói tính tình không quá tốt đâu, cậu không cần để ý quá nhiều.”

“Ừ, tôi biết.”

Kỳ Ngôn đi đến cửa phòng mình, lễ phép nói với Giản Thanh: “Tôi vào trước đây, ngày mai gặp lại.”

“Ừ.”

Nhìn cửa phòng cậu đóng lại, đôi mắt Giản Thanh vốn vẫn luôn lộ ra ánh sáng bỗng đang chậm rãi tối dần.

Giữa Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh nhất định có vấn đề.

Hôm nay lúc Giản Thanh cố ý trêu chọc Kỳ Ngôn trên phim trường là vì muốn quan sát phản ứng của Úc Không Cảnh, không thật sự nghĩ tới việc bị cậu ta nhìn ra gì đó.

Biểu cảm của Úc Không Cảnh tức giận, hờn dỗi nhưng không bùng nổ khiến cậu ta rất để ý…… Có chút giống, ghen?

Giản Thanh không nghĩ nhiều nữa mà vào phòng mình, vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ phiền não, leo lên giường ngủ một giấc thoải mái.

Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn bị kéo đến một chỗ rất phù hợp với bối cảnh kịch bản. Nghe nói đây là cảng biển, không cho khách du lịch tới.

Cảnh diễn đầu là cảnh Kỳ Ngôn bị trói vào một cây trụ trên cầu rồi bị Từ Đan Ni châm chọc, mỉa mai, nhưng không làm gì được.

Khi thấy được xích sắt hàng thật giá thật kia, trong lòng Kỳ Ngôn có hơi kinh sợ, cậu yên lặng nhìn thoáng qua thân thể nho nhỏ của mình bèn bất đắc dĩ thở dài.

—— Mình nhất định sẽ bị chìm vào trong nước thật luôn đó!!

Tôn Nhiêu đứng ở một bên nhìn, lo lắng hỏi: “Sẽ không có việc gì chứ?”

Giản Thanh chỉ tay vào một loạt nhân viên cứu hộ trong nước ở phía xa: “Thấy mấy biện pháp đề phòng cũng không tồi mà.”

Kỳ Ngôn nhìn qua đó, chỉ thấy một hàng nam đại hán cường tráng đang ngâm mình trong nước, trông thấy mình nhìn qua thì có một người còn giơ ngón tay cái lên ra ám hiệu một cách vui vẻ lạ thường ……

Rất dở khóc dở cười đó được chưa!

Đập clapper board bắt đầu diễn một đoạn ngắn! Lý An Lương bị một đám người mặc đồ đen trói chặt, đối diện với người phụ nữ yêu diễm, tinh xảo, trên mặt tràn ngập sự độc ác cùng hiểm độc.

“Đáng tiếc cho mày, ai biểu mày là em trai của con đê tiện kia làm chi!” Từ Đan Ni hung tợn nói.

“Cô không được nói chị của tôi như vậy!” Dứt lời, Lý An Lương lập tức tiến cả người lên, tiếc rằng cậu đã bị một đám người đồ đen không khách khí gì chặt.

“Không được?” Từ Đan Ni cười, trong nụ cười mang theo sự điên cuồng: “Dựa vào cái gì mà không được? Con chị tiện nhân của mày đã cướp đoạt vị hôn phu của tao!”

“Nói bậy! Chị tôi rất chướng mắt Tiếu Dung! Chính cô giữ không được người đàn ông của mình tại sao trách chị gái tôi ——”

‘Bốp ——’

Một tiếng bạt tay thanh thúy đánh gãy lời nói còn lại của Lý An Lương, móng tay Từ Đan Ni bén nhọn đã để lại một vết thương thật sâu trên mặt cậu.

Lý An Lương chưa từng điên cuồng rống giận như bây giờ, ở trong mắt bất cứ ai thì cậu luôn là người con trai văn nhược không hay nói nhiều.

Giờ phút này, cậu bị đánh gần như bất tỉnh.

Đúng vậy, không sai, người phụ nữ này vì Tiếu Dung, mà mình vì chị gái……

Đột nhiên bối cảnh im lặng, Từ Đan Ni lấy làm kỳ lạ, cậu con trai trước mắt mình vẫn luôn cãi không ngừng nghỉ vì sao đột nhiên lại im bật rồi, giống như là bị ấn nút tạm dừng vậy.

Chẳng qua thì việc này cũng không sao, đối với cô ta mà nói ngoan một chút cũng bớt sức lực.

Bên ngoài, biên kịch nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm ở bên cạnh đạo diễn: “Kỳ Ngôn này diễn sai rồi……”

‘Lý An Lương’ như mất đi một nửa mạng sau khi bị một vết thương trên má, cậu càng nói thêm những lời khó nghe khiến chọc giận Từ Đan Ni. Kế tiếp mới dẫn ra cốt truyện là Từ Đan Ni tức giận ra lệnh trói Lý An Lương lên trụ cầu, sau đó chờ Lý Tiểu Thiện tới, nếu Lý Tiểu Thiện không đồng ý rời khỏi Tiếu Dung, đợi khi thủy triều dâng lên sẽ lập tức nhấn chìm Lý An Lương.

Nhưng đến cảnh này, Kỳ Ngôn lại đột nhiên im lặng. Tuy Từ Mỹ Thiến nghi hoặc nhưng vẫn tiếp tục diễn theo kịch bản của mình.

Đạo diễn không kêu dừng, việc quay phim nhất định phải tiếp tục được tiến hành.

“Các người trói cậu ta tới đó đi!”

Đám người đồ đen đẩy Lý An Lương, cả người cậu không còn một chút sức lực nào, giống như con búp bê bị tùy ý đẩy đi vậy.

Trong lòng Từ Mỹ Thiến hơi bối rối, nếu Kỳ Ngôn không tiếp lời, cô cũng không còn cách nào khác diễn cảnh tiếp theo khi không xuất hiện lời thoại đúng chứ?

Đạo diễn vẫn chưa kêu cắt, trong lòng Từ Mỹ Thiến hơi thấp thỏm, căng da đầu tự nghĩ ra lời thoại.

“Sao mày không nói lời nào đi? À, bởi vì lời tao nói là sự thật nên mày không thể biện minh cho con chị tiện nhân kia của mày nữa đúng không!”

“Gi.ết tôi đi.”

Âm thanh thê lương trống rỗng lạ thường chậm rãi tuôn ra từ trong miệng cậu thiếu niên tươi tắn nọ.