Chương 19: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (19)

666 chỉ có thể nhu nhược nói: 【Ba ba, cô như vậy, có vẻ không tốt lắm?】

"Chậc." Lạc Tiểu Tiểu ghét bỏ nói: "Cảm giác thèm thân thể một người ngươi không hiểu."

Thanh âm cửa phòng bị đẩy ra vang lên.

Nam nhân ngồi trên xe lăn, tay cầm một bó hoa.

Lạc Tiểu Tiểu vừa thấy, tâm tình tức khắc phức tạp.

Cô lần đầu nhìn thấy, không đúng, chính xác hơn nữa, là nghe nói cũng chưa từng nghe qua, có người sẽ tặng hôn thê của mình hoa bạc hà !!!

Anh không tặng hoa hồng, bách hợp gì đó, ít nhất cũng phải tặng thứ gì đó hay ho chút!

Anh tặng hoa bạc hà là có ý tứ gì!?

Không thể thốt lên câu nào.

Hoắc Trường Uyên cắm mấy bông hoa lên bình hoa đầu giường, sau đó mới đưa tầm mắt tới Lạc Tiểu Tiểu.

Thanh âm lãnh đạm: "Tỉnh rồi thì rời giường."

Nội tâm Lạc Tiểu Tiểu thê lương.

Giống như cô không xứng với cả hoa bạc hà nữa.

A, nam nhân!

Nuốt không trôi khẩu khí này, Lạc Tiểu Tiểu bò đến mép giường, biết rõ còn cố hỏi: "Rời giường làm cái gì?"

Hoắc Trường Uyên nhìn chăm chú cổ cô có một mạt đỏ bừng, hầu kết hơi hơi lăn lộn.

Đó là đêm qua, dấu vết hắn lưu lại.

Hắn cưỡng bách dời tầm mắt của bản thân đi: "Ăn cơm."

"Nhưng em không muốn ăn cơm thì làm sao bây giờ?"

Lạc Tiểu Tiểu câu lấy cổ hắn, môi đỏ kiều diễm, sự ụ hoặc khó có ai cưỡng lại được.

Cô ghé sát vào bên tai hắn, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: "Muốn ăn anh, làm sao bây giờ?"

Cánh tay bị người dùng lực nắm lấy, lực đạo to lớn, làm Lạc Tiểu Tiểu nhịn không được nhíu mày.

Đùa giỡn quá mức.

Cô mới vừa mới nghĩ tới điều này, đã bị lật qua, gần sát một cơ thể nóng bỏng dù cách một lớp quần áo.

......

Lạc Tiểu Tiểu ngã lên giường, vô cùng lười động.

666: 【Ba ba, vui không?】

"Không phải vui bình thường đâu."

Lạc Tiểu Tiểu: "Điều duy nhất tiếc nuối chính là, tôi vốn muốn ép khô hắn cho hết giận, đáng tiếc không thể đạt được mục đích."

666: 【......】

Nó không nên lắm chuyện!

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng, một lúc lâu sau, Hoắc Trường Uyên mặc quần áo ở nhà, chống gậy đi ra.

Cái gậy trong tay hắn, không giống như công cụ để hắn đi lại, mà như là thời vật trang trí của thân sĩ Trung cổ xưa.

Nam sắc liêu nhân.

Lạc Tiểu Tiểu thưởng thức một chút, thấy hắn để gậy một bên, ngồi ở mép giường sấy tóc, đột nhiên hỏi: "Chân của anh còn có thể chữa khỏi không?"

Động tác trên tay Hoắc Trường Uyên khựng lại một nhịp, ánh mắt Lạc Tiểu Tiểu sáng bừng.

Hắn nặng nề nói: "Em để ý sao?"

"Có một chút. Rốt cuộc anh như vậy, chúng ta sinh hoạt vợ chồng lạc thú sẽ giảm rất nhiều. Nhưng trị không hết cũng không sao, cùng lắm thì em mệt một chút là được, vợ chồng quan trọng nhất chẳng phải chính là cho nhau bao dung sao."

Huống hồ, nhìn đại Boss tùy ý cô muốn làm gì thì làm......

Lạc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy quá cảm động.

Hoắc Trường Uyên nắm chặt khăn lông, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này bởi vì......

Trong lòng không tiếng động nhấc lên một trận sóng gió động trời, rít gào như muốn bao phủ hắn, cắn nuốt hắn.

Nhưng thần kỳ, hắn lại hoàn toàn không phản kháng.

25 năm trời, ông trời rốt cuộc đã cho hắn chút ấm áp.

Nếu có chết chìm trong đó, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

"Nhớ kỹ lời em đã nói nói."

Hai tròng mắt hắn khóa chặt vào thân ảnh trước mắt: "Em là vợ của anh, đời này, đều phải bao dung anh, đừng nghĩ tới việc chạy thoát khỏi anh."

Lạc Tiểu Tiểu:???

Từ từ, ý cô nói là như vậy sao?

Rõ ràng cô nói là cho nhau bao dung!

Không mang theo ý nghĩ vặn vẹo như anh!