Chương 24: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (24)

Mạc Phi nhìn thời gian một chút, phỏng chừng lúc này Hoắc Trường Uyên hẳn là có thể nghe điện thoại, rồi mới gọi tới.

"Hoắc gia."

Hắn ngắn gọn nói hết yêu cầu của Lạc Tiểu Tiểu ra một lần.

"Không được."

Giọng nói của Hoắc Trường Uyên vừa vang lên, Mạc Phi liền cảm thấy di động trên tay không còn, mà đã bị Lạc Tiểu Tiểu cướp mất.

"Cha mẹ sinh em ra, nuôi em lớn như vậy, hiện tại em xuất giá, tới trước mặt bọn họ làm tròn đạo hiếu không được sao?"

Lạc Tiểu Tiểu nói: "Nếu như coi em là vợ của anh, ít nhất cũng phải cho em một chút tôn trọng chứ."

Hoắc Trường Uyên tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Hắn cúi đầu nhìn mình vừa trải qua giải phẫu, mới phục hồi, cũng từng bước khôi phụ lại năng lực của hai chân, một lát sau, nói: "Có thể."

Ba ngày sau, hắn sẽ tự mình đưa cô từ Lạc gia tiến vào Hoắc gia.

"Vậy em hôm nay sẽ trở về."

"Từ từ."

Thấy Lạc Tiểu Tiểu nhanh chóng định tắt điện thoại, Hoắc Trường Uyên mở miệng: "Em không có lời gì khác muốn nói với anh sao?"

Lạc Tiểu Tiểu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Không có."

Hoắc Trường Uyên có chút trầm giọng: "Vị hôn phu gần một tháng không có tin tức, em không lo lắng?"

"Tại sao em phải lo lắng?"

Lạc Tiểu Tiểu theo lý thường mà nói: "Lấy năng lực hiện tại của anh, không ai có thể dễ dàng làm anh bị thương được."

Hoắc Trường Uyên càng thêm không vui: "Em không sợ anh tìm người phụ nữ khác sao?"

Lạc Tiểu Tiểu cười khẽ, Hoắc Trường Uyên cơ hồ có thể tưởng tượng trong mắt cô hiện tại có giảo hoạt linh động.

"Hoắc tiên sinh, tiền đề của giả thiết mà anh vừa đưa ra, anh phải có phần tinh lực đó đã."

"Anh còn thời gian ba ngày còn lại, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi."

Lạc Tiểu Tiểu vứt điện thoại cho Mạc Phi đang còn trợn mắt há hốc mồm, bản thân thì trở về phòng thu thập hai bộ quần áo.

Mạc Phi tự mình đưa cô về Lạc gia.

Cha mẹ Lạc chờ sẵn ở cửa, thấy cô về liền lôi kéo hỏi han ân cần, tận đến khi thời gian không còn sớm, mới để cô trở về phòng nghỉ ngơi.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lạc Tiểu Tiểu rời giường, phát hiện bữa sáng trên bàn so với khi ở Hoắc gia, còn phong phú hơn ba phần.

"Đều là thứ con thích ăn." Mẹ Lạc trìu mến nói: "Tiểu Tiểu, mau ăn nhiều một chút đi."

Sau đó liền quay sang nói với Mạc Phi: "Mạc tiên sinh cũng không cần khách khí, mau ngồi xuống ăn xùng nhau đi."

Mạc Phi uyển chuyển cự tuyệt nói: "Cái này có chút không hợp lý."

Mẹ Lạc khuyên mãi cũng không được, mãi đến khi Lạc Tiểu Tiểu mở miệng.

"Nhà tôi không có quy củ nhiều như vậy, ngồi xuống cùng nhau ăn đi."

Mạc Phi lúc này mới ngồi xuống.

Mẹ Lạc luôn tay gắp đồ ăn cho hắn, bảo hắn ăn nhiều một chút.

Mạc Phi nhìn đồ ăn trong chém xếp thành núi nhỏ, ăn thật sự không hết.

Rốt cuộc chịu không nổi hảo ý của mẹ Lạc, hắn đứng lên nói: "Cảm ơn hảo ý của Lạc phu nhân, nhưng tôi thật sự......"

Đột nhiên thân thể hắn rung lên một cái, ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

"Mạc Phi!" Lạc Tiểu Tiểu đứng dậy, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hoa mắt

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của mẹ Lạc, Lạc Tiểu Tiểu lập tức hiểu rõ.

"Mẹ,......"

"Tiểu Tiểu, con còn trẻ, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, vì gia tộc, cũng không thể để con trả cả đời được.

Mẹ Lạc vuốt ve gương mặt của Lạc Tiểu Tiểu.

"Trước kia là mẹ và ba con làm sai, cũng may hiện tại, còn có cơ hội cứu lại."

"Mẹ biết con vẫn luôn thích Hứa Thần, con yên tâm đi, mẹ đã an bài, nó sẽ mang con đến nơi mà Hoắc Trường Uyên tuyệt đối tìm không thấy được."

Hứa Thần là ai?

Lạc Tiểu Tiểu há mồm, lại phát hiện cô đến nói chuyện cũng không còn sức, mà mắt hiện tại cũng càng ngày càng mờ dần.

Mẹ Lạc nghẹn ngào.

"Con cũng không cần lo lắng cho ba mẹ, chỉ cần hai người các con sống tốt, chúng ta cũng không còn vướng bận gì."