Chương 26: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (26)

Cùng lúc đó, Lạc Tiểu Tiểu đột nhiên có cảm giác vô cùng choáng váng.

Cô cúi đầu, phát hiện không biết từ khi nào trong tay Hứa Thần đã cầm một cái hương huân.

"Bộp!"

Thấy Lạc Tiểu Tiểu té ngã trên đất, lâm vào hôn mê, Hứa Thần che ngực bò dậy.

"Không có quan hệ, chờ tôi biến em thành người của tôi, em sẽ một mực yêu tôi thêm một lần nữa."

Hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại, chuẩn bị cởϊ qυầи áo Lạc Tiểu Tiểu.

"Bốp!"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, mặt hắn ăn trọn một quyền.

Hứa Thần gào thảm một tiếng, không dám tin tưởng : "Làm sao em lại không ngất!?"

"Đừng nóng vội, baba đây sẽ nói cho chú biết."

Lạc Tiểu Tiểu lại đấm tới, nện ở huyệt Thái Dương.

Hứa Thần nghiêng đầu, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Lạc Tiểu Tiểu thở hổn hển, hai cú đấm này, khiến khí lực toàn thân cô hoàn toàn cạn kiệt.

Con gái yêu, ngươi tỉnh lại nhanh nhanh chút đi!

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Lạc Tiểu Tiểu.

Cô cũng nghiêng đầu, thật sự hôn mê.

Mí mắt như có ngàn cân dè nặng, sống chết cũng không mở ra được, nhưng cô lại có cảm giác rõ ràng, có một đôi tay lạnh lẽo, đang lột quần áo cô.

Mẹ!

Không phải là tên biếи ŧɦái kia tỉnh đi!

Nghĩ đến khả năng này, Lạc Tiểu Tiểu muốn chửi bậy.

Đại khái là ý chí lực quá cường đại, rốt cuộc cô cũng tích góp chút sức lực, giơ tay chính là một quyền.

Lại bị người ta dùng thủ đoạn bắt lại.

Lạc Tiểu Tiểu mở mắt ra, đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo.

"Hoắc Trường Uyên!"

Lạc Tiểu Tiểu không thể tin được hai mắt của mình.

Hoắc Trường Uyên ánh mắt lạnh lùng: "Em rất thất vọng?"

"Sao thế được, anh tới đây khi nào? Em đang ở đâu? Hứa Thần thế nào? Còn có ba mẹ......"

Lạc Tiểu Tiểu đứng dậy, động tác chợt cứng đờ.

Tầm mắt cô thong thả nhìn xuống một đường, nhìn dây xích vàng đang khóa cổ chân mình lại.

Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ dùng cả tấm lòng ca ngợi một câu: Nhìn hoa văn tinh xảo này xem! Nhìn xem đẹp cỡ nào!

Nhưng hiện tại, trong lòng cô tràn ngập hai chữ: Ngọa tào!

Dây xích đang xích cô lại!

Hoắc Trường Uyên cọ xát đôi chân mảnh khảnh của cô, đột nhiên nói: "Chân của anh không phải là không thể chữa......"

Lạc Tiểu Tiểu buột miệng thốt ra: "Vậy vì sao anh không chữa?"

"Không cần thiết."

Hoắc Trường Uyên thanh âm bình đạm, như kể chuyện xưa từ từ nói:

"Anh tàn tật hay không, đối với đám người chỉ biết dựa dẫm kia, chỉ là một việc râu ria."

"Nếu không phải anh luôn có cảm giác đang chờ đợi điều gì, tồn tại hay không, đối anh cũng là chuyện không quan trọng."

"Anh đợi rất lâu, lâu đến nỗi anh cho rằng kia chỉ là một loại ảo giác, em tới."

Lạc Tiểu Tiểu nghe xong lại có chút sợ hãi.

Đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Trường Uyên vuốt ve gương mặt cô.

"Em khiến anh hiểu được thích là gì, luyến tiếc không muốn buông tay là gì."

"Tiểu Tiểu."

Hắn gọi tên cô, có ôn nhu lưu chuyển.

"Vì sao em không thể ngoan một chút?"

Lạc Tiểu Tiểu hỏi lại: "Em không ngoan chỗ nào?"

Hoắc Trường Uyên lại như không nghe được cô nói.

"Ngoan ngoãn chờ anh đứng lên được, gả cho anh không tốt sao?"

"Vì sao, lại muốn bỏ trốn?"

"Là anh đối với em không tốt, hay là......"

Môi hắn dán lên môi cô, giống như trước đây đã từng làm nhiều lần.

"Anh đối với em quá tốt?"

"Em......"

Lạc Tiểu Tiểu mới vừa há mồm, đã bị hắn nắm lấy gáy.

Môi răng chạm nhau.