Chương 28: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (28)

Hoắc Trường Uyên thong dong duỗi tay, nhẹ nhàng nhấn một cái ở phần eo của cô.

Lạc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, lực đạo trên tay mất hết, đồng thời, bị hắn dễ như trở bàn tay đè ở dưới thân.

Trong thời gian ngắn, tình thế hai người hoàn toàn nghịch chuyển.

Lạc Tiểu Tiểu muốn giãy giụa, nhưng mà, tất cả đều vô dụng.

"Anh buông tay cho tôi!"

Từng khớp xương của đôi tay Hoắc Trường Uyên rõ ràng, chậm rãi ấn xuống nơi mẫn cảm nhất của cô, ngữ khí cùng động tác không nhanh không chậm.

"Biết không? Trước kia ở trên giường, chỉ cần anh chạm vào nơi này của em, em liền ngoan vô cùng, tùy ý anh muốn làm gì thì làm."

Lạc Tiểu Tiểu cắn răng nỗ lực không phát ra thanh âm không nên có: "Hoắc Trường Uyên, tôi thao bố anh(*)!"

[(*) 我干你大爷 =)) ]

Hoắc Trường Uyên mặt mày lạnh lùng: "Mắng ông ấy thì có thể, nhưng không chơi được."

Lạc Tiểu Tiểu: "......"

"Đúng vậy, giống như là như bây giờ."

Hắn mê muội nhìn hai má Lạc Tiểu Tiểu dần phiếm hồng cùng với con ngươi trong trẻo, tiếp tục chậm rãi nói:

"Nếu như anh lại dùng một chút lực, em sẽ khóc."

"Đánh rắm!" Lạc Tiểu Tiểu nhịn không được mắng: "Ông đây chưa từng khóc."

Hoắc Trường Uyên lại nói: "Ừm. Em chưa từng khóc. Anh cũng không muốn làm em khóc."

"Nhưng hiện tại, anh muốn nhìn em khóc."

Lạc Tiểu Tiểu ngang nhiên không sợ: "Có thủ đoạn gì cứ việc tới, ông đây nếu kêu đau, liền mang họ anh! "

"Làm một người khóc, không phải chỉ khiến người ta đau là được."

Hoắc Trường Uyên đột nhiên tăng thêm lực đạo dưới tay, Lạc Tiểu Tiểu nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ.

"Còn có, không được nói tục."

Lạc Tiểu Tiểu không phục hô: "Ông đây cứ nói, hơn nữa ông đây sẽ không ngừng nói, còn muốn nói...... Ưʍ......"

"Bé con không ngoan, là muốn chịu phạt."

Mười phút sau, Lạc Tiểu Tiểu trong mắt lập loè ánh nước, có thể rơi lệ ngay lập tức.

Cô chịu không nổi vùi mặt vào gối đầu, nghẹn ngào gào: "Hoắc Trường Uyên, anh để cho tôi thoải mái một chút đi!"

Cô xem như hiểu câu nói kia của hắn "Làm một người khóc, không phải chỉ khiến người ta đau là được." là có ý gì!

Thời điểm người ta đang sảng khoái, lại sống chết không cho người ta được tận hưởng, đây mới là đối đãi tàn nhẫn nhất!

Thanh âm. Hoắc Trường Uyên thong dong như lúc ban đầu: "Biết sai rồi sao?"

Lạc Tiểu Tiểu vừa nghe, ngạnh cổ hô: "Ông đây không sai!"

Hoắc Trường Uyên nhàn nhạt nói: "Rất tốt."

Lại là mười phút sau.

Lạc Tiểu Tiểu khóe mắt đã có nước mắt, cô thật sự chịu không nổi nữa.

Nhưng nếu chịu thua Hoắc Trường Uyên......

Cô không cần mặt mũi sao?

"Hoắc Trường Uyên."

Lạc Tiểu Tiểu cắn răng, vô cùng kiên cường, "Tôi sai rồi."

Mặt mũi là thứ gì?

Có thể ăn hay có thể thoải mái?

Làm người quan trọng nhất chính là co được dãn được!

Cô chính là một người có nguyên tắc như vậy.

"Bé ngoan."

Hoắc Trường Uyên mềm nhẹ hôn khóe mắt ngập nước mắt của cô.

......

Lạc Tiểu Tiểu tỉnh lại, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Hơi hơi động, thân thể còn lưu lại cảm giác không khỏe do tối hôm qua.

"Mẹ!"

Nghĩ đến việc tối hôm qua phát sinh, Lạc Tiểu Tiểu tức giận đấm giường.

Cô làm sao lại có thể khuất phục với địch nhân như vậy chứ!!!

【Leng keng! Tiểu khả ái 666 của ký chủ đã mãn huyết sống lại!】

Thanh âm 666 vui sướиɠ bỗng nhiên một dừng lại, lại lần nữa biến thành con gà gào thét chói tai.

【A a a!!! Ba ba, một ngày này đã xảy ra cái gì? Giá trị hắc hóa của đại boss sao lại về một trăm rồi!!!】

Lạc Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đoán xem."