Chương 13: Vạn nhân mê trong chương trình hẹn hò phát sóng trực tiếp

Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đến tham gia chương trình này, là nghĩ đến việc tìm bạn gái phải không?”

Phó Yến Trạch không cần suy nghĩ mà trả lời: “Không.”

“Vậy bây giờ thì sao? Anh có thay đổi ý định không?”

Nói xong, cô liền ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng chứa đựng vẻ tình tứ giờ đây càng thêm dịu dàng như nước, đầy chân thành và nồng nhiệt như lửa.

Phó Yến Trạch cuối cùng cũng chậm rãi nhận ra trái tim mình đang đập nhanh.

Anh khẽ động ánh mắt, giọng nói vẫn trầm và bình thản, nhưng dễ dàng khiến người khác nhận ra sự thay đổi bên trong.

“Có thay đổi, bởi vì em.”

Khuôn mặt trắng nõn của Mênh Mông nhanh chóng ửng đỏ, cô hỏi: “Phó Yến Trạch, không ai đã nói với anh là anh quá thẳng thắn sao?”

Phó Yến Trạch ngẩn người, nhanh chóng hồi tưởng, rồi thành thật trả lời: “Chưa ai nói với tôi, vì tôi thường không hay nói chuyện phiếm với người khác.”

Mênh Mông bật cười: “Phó đại tổng tài, hóa ra anh thực ngốc.”

Cùng với tiếng cười khẽ, giọng nói của Mênh Mông mềm mại như mèo con làm nũng, khiến lòng anh càng thêm mềm mại.

Không khí mập mờ bao quanh hai người. Lúc này, nhân viên công tác lại xuất hiện để nhắc nhở.

“Hai mươi phút đã hết, xin mời Mênh Mông mời một vị nam khách mời khác để tiếp tục cuộc đối thoại.”

Bình luận trực tiếp liền dậy sóng.

“Đừng mà, thêm hai mươi phút nữa đi, tôi xem chưa đủ!”

“Tôi thật sự muốn hét lên, tôi ủng hộ cặp này đến cùng!”

“Vợ tôi tuyệt vời quá, không chỉ làm Phó tổng động lòng, mà ngay cả tôi cũng gục ngã dưới chân em rồi!”

“Phó Yến Trạch mỗi lần đứng trước Mênh Mông vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, nhưng sao lại khiến người ta cảm thấy sự khác biệt nhể?”

Mênh Mông mời Cố Từ, địa điểm vẫn là ở phía sau vườn hoa, cô ngồi đó chờ đợi anh đến. Phó Yến Trạch không nhanh không chậm trở lại phòng khách, nghĩ đến việc người phụ nữ nhờ mình mời một tên đàn ông khác đến bên cạnh cô, môi mỏng không tự giác hơi nhấp lại.

Lúc này, anh vẫn chưa rõ cảm giác của mình, nhưng khí chất toàn thân lại càng thêm lạnh nhạt. Sau khi thông báo cho Cố Từ, khuôn mặt của Ôn Sơ Lễ không thay đổi, Tống Du Bạch thì thần sắc ảm đạm đi trông thấy, còn Diệp Lăng thì có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.

Hai người đàn ông nhìn nhau, bình tĩnh và im lặng đi ngang qua nhau.

Khi Cố Từ đến vườn hoa ở phía sau, Mênh Mông đang đưa lưng về phía anh. Tóc cô bay theo gió đêm, thướt tha dịu dàng.

Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Mênh Mông.

“Tôi thực sự bất ngờ khi em mời tôi, Mênh Mông.”

Nghe vậy, Mênh Mông quay lại, thấy Cố Từ đang ngồi với dáng vẻ thoải mái, đôi chân dài gác chéo, khuôn mặt hoàn hảo gần như không có khuyết điểm, ánh mắt híp lại, cười như không cười nhìn cô.

Mênh Mông không ngờ anh lại ở gần như vậy, đôi mắt lớn của cô hơi mở ra trong sự ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng lườm anh một cái. Tuy nhiên, hành động này dường như chỉ giống như mèo vờn một chút, khiến anh không khỏi bật cười.

Tiểu Phì Miêu ở bên cạnh nghịch ống quần của người đàn ông và cảm thán, người này ở trong cốt truyện, đến khi kết thúc chương trình cũng chưa thấy anh ta cười đến một cái, vậy mà ở bên cạnh Mênh Mông, đã là lần thứ hai rồi.

Sau đó, Tiểu Phì Miêu lại nghĩ, ký chủ của mình vừa dịu dàng lại thiện lương, xinh đẹp như vậy, tất nhiên là sẽ có nhiều đàn ông thích. Thậm chí hệ thống là nó còn cảm thấy thích cô cơ mà.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Tiểu Phì Miêu lại cảm thấy ống quần của người này chơi hổng vui. Thế là nó ngồi xổm xuống bên cạnh Mênh Mông, cọ cọ, bắt đầu gãi mình rồi nằm bò ra ngủ.

Mênh Mông không trực tiếp trả lời về câu nói tỏ rõ sự ngạc nhiên của Cố Từ, mà lại dịu dàng hỏi: “Cố Từ, sao anh luôn nhìn chằm chằm vào em thế? Có phải anh đang quan sát em không?”

Cô hỏi với vẻ mặt vô tội, như thể chỉ đơn thuần là do tò mò.

Như mẹ của anh từng nói, chỉ cần anh muốn, thành tựu trong tâm lý học của anh chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bà ấy. Tuy nhiên, anh lại không có chút hứng thú nào về việc phải suốt ngày suy nghĩ và nắm bắt tâm lý người khác.

Nhưng từ khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Mênh Mông, anh đã không tự chủ được mà quan sát cô, muốn hiểu xem cô đang nghĩ gì. Dần dần, anh đã bị cuốn vào “cạm bẫy” của cô.

Giờ đây, khi thời gian trôi qua từng giây, anh biết rõ Mênh Mông có thể đang đùa giỡn với mình, giống như một yêu tinh. Nhưng anh lại buột miệng nói ra những lời mình nghĩ: “Tôi muốn biết em đang nghĩ gì.”

Anh không khỏi cảm thán trong lòng.

Thật là không biết cố gắng.

“Mmm? Vậy anh biết em đang nghĩ gì không?” Mênh Mông tỏ vẻ càng thêm tò mò.

Cố Từ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, một nụ cười bất đắc dĩ nở trên môi: “Không biết.”

“Nếu vậy thì tốt rồi,” Mênh Mông nhẹ nhõm thở ra, nụ cười trên môi cô tỏa sáng:”Tâm tư của con gái mà để bị đoán được là chơi sẽ không vui nữa đâu, Cố Từ.”

Trong lòng Cố Từ cảm thấy ngưa ngứa vì câu nói bông đùa của cô, nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến ba người đàn ông khác cũng đang chú ý đến Mênh Mông.

Không khí tối qua giữa cô và Phó Yến Trạch rõ ràng khác biệt so với bình thường. Ánh mắt thường ngày lười nhác của anh giờ đây có thêm tính xâm lược.

Anh chăm chú nhìn Mênh Mông, nói: “Vậy em có tin không, nếu cho tôi một chút thời gian và cơ hội để đoán, cuộc chơi có thể sẽ vui hơn.”

Mênh Mông nhướng mày, mỉm cười: “Được thôi, dù gì hiện tại còn có thời gian mà, còn ba ngày nữa cơ.”

Cố Từ chỉ đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”

Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Mênh Mông đứng dậy, cười với anh: “Được rồi, thời gian không còn nhiều, anh muốn mời ai nói chuyện, em sẽ giúp anh gọi đến.”

Cố Từ trầm mặc một chút, rồi mới mở miệng nói: “Diệp Lăng.”

“Ừ, được.”

Lúc này, những người xem bên ngoài bắt đầu bình luận:

“Có ai hiểu cho nỗi lòng tôi không, ở giữa Cp Cố Mông và Phó Mông, không biết nên chọn ai bây giờ.”

“Tôi thấy Mênh Mông ở với hai cũng hợp, mỗi cặp đều mang đến cảm giác rất riêng.”

“Ê khó vậy bây, cả hai cặp đều xịn quá, haha.”

“Mọi người quên bác sĩ Ôn với Tống Du Bạch rồi à?”

“Ha ha ha, thật tội nghiệp, mặc dù họ cũng rất chú ý đến Mênh Mông, nhưng lại không có cơ hội.”

“Tôi mới xem, sao bốn nam khách mời đều thích nữ số ba mà mọi người không chửi cổ à?”

“Đây, tôi chỉ hỏi bạn một điều như sau: Tại sao bạn lại nghĩ chỉ vì tất cả các nam khách mời cùng thích chung một cô gái thì chúng tôi phải chửi cô ấy? Con gái như chúng tôi cũng thích gái đẹp đấy được chưa nào?”

Khi Diệp Lăng đến, cô có vẻ hơi ngẩn ngơ, cô không hiểu tại sao một chàng trai chỉ quan tâm Mênh Mông như Cố Từ lại chịu mời cô.

Cô đi đến gần anh ta, ừ, Cố Từ vẫn là Cố Từ, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, không dễ tiếp xúc như mọi khi.

“Cố Từ, anh là không tìm được người khác nên mới mời tôi hả?” Diệp Lăng hỏi.

Cố Từ giương mắt nhìn cô, đáp: “Ừ, cô rất thông minh, không phiền nữa.”

Diệp Lăng mỉm cười miễn cưỡng: “Cảm ơn anh đã khen tôi không phiền.”

Cố Từ nghĩ đến Mênh Mông thường xuyên đứng dựa vào Diệp Lăng, cũng cố mỉm cười thân thiện: “Không cần khách sáo.”

Diệp Lăng đương nhiên biết mình được dính chút hào quang của Mênh Mông nên anh ta mới có thái độ như vậy, nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình vì sự lạnh lùng này: “Đại nhân ngài thật hào phóng, chúng ta nói chuyện bình thường là được, tôi đảm bảo sẽ không làm anh bực bội.”

“Ừ.”

….

“Ha ha ha, cười điên cười điên.”

“Cố Từ anh làm tôi cười chết rồi.”

“Lúc nãy Cố Từ vừa cười với Mênh Mông cơ mà, sao hiện tại lại đáng sợ như vậy, haha. Hài thật sự.”

Bên kia, sau khi Mênh Mông gọi Diệp Lăng, cô mới chú ý đến Ôn Sơ Lễ và Tống Du Bạch đang ngồi đối diện cô.

Phó Yến Trạch thì vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha bên cạnh, Lục Chỉ An thì e lệ ngồi bên cạnh anh ta, nói chuyện gì đó.

———

Cảm ơn bạn Tố Uyên vì đã hóng và đề cử nha❤️