Chương 1: Trùng Sinh, Tai Nạn Giao Thông

“Tình huống này làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Trước đây, tôi nghe nói rằng đại tiểu thư Hạ gia sẽ kết hôn với Giang thiếu, nhị tiểu thư Hạ gia sẽ gả cho Phó tam gia. Thế mà giờ đây lại thay đổi.”

“Quả thật không thể tin nổi. Hôm nay nhìn thấy tên cô dâu chú rể tôi còn tưởng rằng có sai sót gì nữa chứ.”

“Hình như Hạ Sơ Hơi và Giang thiếu… Ai nha, vậy mà đổi đối tượng liên hôn, dù sao thì nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài.”

“Ôi, Hạ Sơ Hơi dù sao cũng là thiên kim thật của Hạ gia, kết hôn với Phó tam gia cũng là môn đăng hộ đối. Ai mà ngờ được chuyện lại thành ra như vậy… Cái cô thiên kim giả vô dụng kia lại leo lên làm thân với Phó gia, cũng xem như cô ta có phúc.”

Khương Tảo đứng ở cửa phòng nghỉ, nghe hết thảy những lời này, cô không khỏi kinh ngạc. Cô không thể nào tin nổi.

Thì ra cô đã trọng sinh!

Trọng sinh vào đúng ngày diễn ra hôn lễ!

Đầu óc cô đau như muốn nứt ra, ký ức từ kiếp trước đang dần dần dung hợp lại trong đầu cô. Ở kiếp trước, cô gả cho Giang Tân Phong, còn Hạ Sơ Hơi vì sự trùng hợp mà tỉnh dậy cùng Phó Nghiên Từ trên một chiếc giường. Sau đó, Hạ Sơ Hơi thuận lý thành chương mà gả vào Phó gia.

Khi đó, hôn lễ hai nhà diễn ra cùng ngày, Phó Nghiên Từ gặp tai nạn giao thông và bị thương nặng, anh trở thành một đứa ngốc.

Còn Hạ Sơ Hơi lại bị Phó gia xem là điềm xấu, bị cả nhà Phó gia xa lánh, cô ta chịu không nổi tịch mịch phải đi quyến rũ đàn ông đã có vợ, rồi cuối cùng bị Phó gia đuổi ra khỏi gia môn, trở thành trò cười của cả Lâm Thành.

Trong khi đó, Giang gia nhanh chóng phát đạt, trở thành nhà giàu số 1 Lâm Thành. Còn cô với vai trò là phu nhân của nhà giàu số 1, cùng chồng là Giang Tân Phong tương kính như tân, được khen ngợi là đôi vợ chồng mẫu mực.

Đời này, mọi thứ hết thảy đã thay đổi. Hạ Sơ Hơi trời xui đất khiến nằm cùng trên một chiếc giường với Giang Tân Phong.

Xem ra Hạ Sơ Hơi cũng đã trọng sinh. So với cô thì sớm hơn hai ngày, cô ta đổi đối tượng liên hôn, tạo đề tài cho khắp Lâm Thành.

“Ai nha? Sao Phó tam gia vẫn chưa đến?” Bên ngoài, mọi người đang trò chuyện vui vẻ quên mất rằng phía sau cách đó không xa chính là phòng nghỉ của cô dâu.

“Ha, có lẽ là không hài lòng với hôn sự, vốn dĩ là muốn cưới Hạ gia thiên kim thật, nhưng giờ lại đổi thành thiên kim giả. Phó tam gia lại là người thừa kế của Phó gia, tuổi còn trẻ, bối cảnh phía sau to lớn, sao có thể chịu đựng nổi chuyện này?”

Khương Tảo đột nhiên đứng dậy, vội vã đi tìm di động của mình.

9 giờ 38 phút!

Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Phó Nghiên Từ gặp tai nạn giao thông trên đường đi tới hôn lễ!

Cô lập tức rời khỏi phòng nghỉ, giày cao gót dẫm ra tiếng “lộc cộc” gấp gáp, xách theo váy cưới chạy ra ngoài.

“A? Cô dâu sao lại chạy vội vã thế?”

“Có phải là định đào hôn không?”

“Đưa chìa khóa xe cho tôi!” Khương Tảo thấy bạn thân của mình là Trịnh Tiêu, lập tức đoạt lấy chìa khóa xe rồi chạy ra khách sạn.

Trịnh Tiêu: “?”

“A, chờ đã!” Trịnh Tiêu cũng đuổi theo, nhưng chỉ thấy xe của Khương Tảo đã biến mất trong tầm mắt.

Chiếc xe thể thao đó chính là của cô!

Tốc độ cực nhanh!

Khương Tảo phóng xe với tốc độ cao, một tay cầm vô lăng, một tay nhanh chóng tìm số điện thoại của Phó Nghiên Từ trên di động.

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục.

Đô, đô, đô, đô…

Không ai nghe máy.

Đời trước, cô đối với sự tình của Phó Nghiên Từ hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết anh ta đi từ khách sạn ra đường xảy ra tai nạn giao thông nhưng không rõ địa điểm cụ thể là ở đâu.

Vì vậy, cô chỉ có thể sử dụng ứng dụng định vị để dẫn đường đi tới Phó gia.

Phanh!

Một tiếng va chạm lớn vang lên từ phía trước.

Một chiếc xe bồn chở xăng đã đâm vào hai chiếc xe khác, đè lên trên lối đi bộ.

Khương Tảo mở to hai mắt, dừng xe lại, nhanh chóng chạy đến hiện trường.

“Phó Nghiên Từ"

Cửa xe đã bị biến dạng nặng nề.

Tài xế nằm bên trong, đầu đầy máu, không còn hơi thở.

Khương Tảo dùng sức kéo cửa xe, đồng thời hô to: “Cứu mạng với! Kêu xe cứu thương giúp tôi!”

Cửa xe mở không ra, cô liền dùng khuỷu tay đập vỡ cửa sổ xe, mặc kệ mảnh vỡ thủy tinh văng vào làm rách da tay, cô nhanh chóng chui vào bên trong, cố gắng kéo Phó Nghiên Từ ra ngoài.

Người qua đường có người xem náo nhiệt, có người quay video, cũng có người lạnh nhạt, chỉ có hai người tiến đến giúp đỡ, cuối cùng mới kéo được Phó Nghiên Từ ra khỏi xe.

Trên đầu anh đầy máu, nét mặt mơ hồ, áo sơ mi trắng bên trong đã nhuốm đỏ máu, toàn thân tỏa ra một khí tức yếu ớt.

Khương Tảo ngồi dưới đất, ôm lấy phần thân trên của anh.

“Phó Nghiên Từ!”

“Phó Nghiên Từ, tỉnh dậy đi!”

Phó Nghiên Từ ý thức mơ hồ, chỉ có thể trợn mắt, nhìn thấy Khương Tảo mặt đầy lo lắng, rồi ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

...

Tại bệnh viện.

Phó lão phu nhân mặc sườn xám đỏ tía, trên vai khoác áo choàng bạc, tóc bạc được chải gọn gàng. Dù đã gần 70 tuổi nhưng bà vẫn giữ được tinh thần kiên định, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phòng cấp cứu.

Bên cạnh bà là con gái thứ hai - Phó Ngân Hà, cũng là mẹ của Giang Tân Phong.

“Mẹ, Nghiên Từ chắc chắn không sao đâu, mẹ đừng quá lo lắng.”

Phó lão phu nhân liếc nhìn bà, “Trụ cột của Phó gia hiện tại đang nguy kịch, làm sao mẹ có thể không lo lắng chứ?”

Bà vô tình nhìn về phía Khương Tảo.

Khương Tảo mang trong mình bộ váy cưới đã bị máu nhuộm đỏ từng mảnh, tay và cánh tay có vài vết thương, đầu tóc rối bù, lên ngay cả một bên khuyên tai cũng đã rơi mất.

“Khương tiểu thư.” Phó lão phu nhân đi đến bên cạnh Khương Tảo.

Vốn dĩ bà không hài lòng với đứa con dâu tương lai này. Theo địa vị của Phó gia, cưới Hạ gia thiên kim thật mới là cho đủ nhà bọn họ mặt mũi. Nhưng vì sự kiên trì của con trai nên bà không dám nói gì, chỉ cần con dâu tôn trọng quy củ, không làm liên lụy đến Nghiên Từ là được.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.

Bà nắm tay Khương Tảo, “Cảm ơn con đã cứu Nghiên Từ, con là ân nhân lớn của Phó gia chúng ta.”

Nhìn thấy Khương Tảo bị thương, bà lập tức bảo Phó Ngân Hà đi gọi bác sĩ và y tá đến xử lý.

Đây là sự đãi ngộ mà đời trước Hạ Sơ Hơi không hề có được.

Nghe nói đời trước khi Phó Nghiên Từ gặp tai nạn, Phó lão phu nhân ở bệnh viện đã tát Hạ Sơ Hơi hai cái, chỉ vì Hạ Sơ Hơi nói một câu “ May mắn là hôn lễ còn chưa bắt đầu”.

Chỉ vì câu nói này mà Phó lão phu nhân đã dùng quyền thế của Phó gia để trói buộc Hạ Sơ Hơi suốt đời, khiến cô ta phải sống như ở góa trong khi chồng còn sống.

Khương Tảo đỡ Phó lão phu nhân ngồi xuống, ủ ấm đôi tay lạnh băng của bà, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đều là người một nhà, lão phu nhân cứ gọi con bằng tên đi.”

Phó lão phu nhân có chút ngạc nhiên, “Nghiên Từ hiện tại sống chết chưa rõ, thực ra hôn lễ còn chưa cử hành, nếu con muốn hủy bỏ hôn ước, tôi có thể đồng ý”

Lời này trước đây từ miệng Hạ Sơ Hơi nói ra đã khiến cô ta trở thành người bị ghét bỏ, sống cuộc đời ở góa trong Phó gia, chịu mọi xa lánh, không một ngày yên ổn. Nhưng giờ đây, Phó lão phu nhân chủ động đề cập, tạo cơ hội cho Khương Tảo.

Cũng như tạo cho Khương Tảo một đường lui.

Khương Tảo lắc đầu: “Nhân duyên đã được định, cho dù hôn lễ chưa cử hành nhưng mọi người đều biết con là phu nhân của Phó Nghiên Từ. Nếu lúc này hủy bỏ hôn lễ, Phó gia sẽ mất mặt như thế nào? Ngày sau làm sao chung sống với nhau được? Huống hồ Nghiên Từ còn đang được cứu chữa, không thể nói trước được điều gì.”

Những lời này làm Phó lão phu nhân cảm thấy rất hài lòng.

Bà tin rằng con trai mình sẽ không sao.

“Ừm, tốt lắm.” Phó lão phu nhân nắm tay Khương Tảo, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Cô có phẩm hạnh, có tầm nhìn, biết lo lắng cho đại cục và trọng tình nghĩa.

Không tồi.