Chương 11: Chúng Ta Về Nhà Thôi

Khương Tảo: “?”

Còn muốn thao túng cô?

Dù cho Hạ gia đã nuôi dưỡng cô, nhưng kiếp trước cô cũng đã trả hết nợ.

Kiếp này, cô chỉ sống vì chính bản thân mình.

“Chú Hạ.” Khương Tảo nhìn về phía Hạ Vân Thiên.

Hạ Sơ Hơi không cho phép cô gọi Hạ Vân Thiên là ba, mà Hạ Vân Thiên tựa hồ cũng ngầm đồng ý điều đó, cho nên dù là kiếp trước hay kiếp này, Khương Tảo đều gọi ông là chú.

Khương Tảo từ trong túi lấy ra một cuốn sổ, tiến lên phía trước hai bước, đặt trên bàn trà.

“Đây là tất cả các chi tiêu của Hạ gia chi cho tôi từ khi tôi năm tuổi đến trung học, vào cấp ba tôi đã bắt đầu tự kiếm tiền, vừa đi học vừa làm, từ đó Hạ gia không hề chi thêm một xu học phí hay sinh hoạt phí cho tôi cả.”

Hạ Vân Thiên quay đầu nghi ngờ mà nhìn về phía Lam Di, như thể ông cũng vừa mới biết được điều này.

Lam Di theo bản năng mà tránh đi ánh mắt của Hạ Vân Thiên.

Phản ứng của hai vợ chồng này đều nằm trong dự đoán của Khương Tảo, một khi sự nghi ngờ đã được gieo mầm, cô muốn xem xem tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rốt cuộc bền vững đến mức nào.

Khương Tảo đứng dậy, lui về phía sau trở lại bên cạnh Phó Nghiên Từ, tiếp tục nói: “Còn về chuyện của Hạ thị, trời biết đất biết, tôi biết, Hạ Sơ Hơi biết, chú Hạ khôn khéo như vậy, hẳn là cũng đoán được sự tình rồi đi? Vậy nên, không hề tồn tại chuyện tôi gây ra tổn thất cho Hạ thị, còn về phần báo ơn, tôi cũng đã đền đáp rồi, rốt cuộc các người nói đổi đối tượng kết hôn của tôi, tôi cũng không phản đối mà, không phải sao?”

Lam Di chưa từng nghĩ đến chuyện Khương Tảo lại dám mạnh mẽ nói chuyện với bọn họ như vậy, bà ngay tức khắc giận sôi máu.

“Cho mày gả vào Phó gia chẳng lẽ còn ủy khuất mày chắc? Đó chính là cái hôn sự mà biết bao nhiêu người mơ ước có được, nếu không phải nhờ chú Hạ của mày, mày nghĩ rằng một đứa con gái tầm thường như mày có thể leo lên được Phó gia sao?”

Kiếp trước Lam Di không thiếu những lời mắng nhiếc Khương Tảo như vậy, bất kể có người xung quanh hay không, bà đều không kiêng dè gì.

Khi đó cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô không còn cảm giác đau khổ đó nữa.

“Vâng, như mẹ mong muốn, tôi đã leo lên được Phó gia rồi, nên tôi muốn cùng Hạ gia phân rõ giới hạn. Gả chồng thì phải theo chồng, đây chính là lời mà mẹ dạy tôi.”

Phó Nghiên Từ cảm thấy không khí ở đây chỗ nào cũng không tốt, liền kéo tay Khương Tảo đi ra ngoài, “Nơi này ai ai cũng đều xấu xa, bà xã, chúng ta về nhà thôi.”

Khương Tảo cũng chiều theo ý của cậu, cô khẽ cười nhìn tay mình bị cậu nắm chặt, “Ừm, chúng ta về nhà.”

Đợi đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, ba người Hạ gia mới hồi phục tinh thần lại.

Hạ Vân Thiên quay đầu nhìn Hạ Sơ Hơi: “Hơi Hơi, con không phải nói Phó Nghiên Từ bị chấn thương não sao? Sao hắn lại biết mình là Phó tam gia?”

Hạ Sơ Hơi vốn tưởng rằng hôm nay Khương Tảo về hồi môn có thể giúp cô ta lấy lại oai phong, đem những gì cô ta đã chịu đựng ở Phó gia trả lại hết, nhưng không nghĩ tới người thực sự chịu thiệt vẫn là chính mình.

“Nhìn bộ dạng của hắn đến mức như vậy mà còn chưa đủ ngốc sao? Cả ngày cứ luẩn qua luẩn quẩn quanh Khương Tảo, cùng con chó mặt xệ giống nhau y đúc, con thấy Khương Tảo chỉ là chó cậy thế chủ, nghĩ rằng leo lên Phó gia là có thể đạp lên đầu của Hạ gia chúng ta, chờ ngày nào đó Phó gia rớt đài, xem cô ta còn kiêu ngạo được như thế không!”

Cô ta nói chắc chắn như vậy, dường như biết chắc rằng Phó gia nhất định sẽ phá sản.

Hạ Vân Thiên vẫn là hiểu rõ con gái nhất, ông ta cố ý đưa Lam Di ra ngoài, kéo Hạ Sơ Hơi ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Hơi Hơi, con có phải biết chuyện gì đó không?”

Hạ Sơ Hơi quay đầu nhìn theo hướng Lam Di đi ra, khinh thường mà bĩu môi, níu lấy tay Hạ Vân Thiên, nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt mang theo sự hưng phấn nồng đậm cùng chờ mong.

“Ba à, con có hai cái dự án có thể giúp Giang gia quật khởi, đến lúc đó sẽ cùng hợp tác với Hạ thị của chúng ta, hai nhà cùng vươn lêи đỉиɦ cao, Phó thị giờ đây đã không có Phó Nghiên Từ, sớm muộn gì cũng sẽ chịu đựng không nổi. Đến lúc đó chúng ta sẽ đạp lên đầu Phó gia, ngay cả Phó lão phu nhân cũng phải xem sắc mặt của ba mà hành sự.”

Bánh vẽ quá lớn, quá hấp dẫn, Hạ Vân Thiên nghe xong cảm thấy có chút lâng lâng.

Có thể đạp lên trên đầu Phó gia, cảm giác đó thật quá là tuyệt vời.

“Hơi Hơi, cái con nói là dự án gì?” Hạ Vân Thiên không thể nhịn được hỏi.

Ông ta cũng có tư tâm, nếu hạng mục thực sự tốt, tại sao tại sao lại phải lôi kéo Giang thị vào?

Hạ Sơ Hơi lại liếc mắt nhìn về hướng phòng bếp, thấy một phần góc váy của Lam Di lộ ra, rõ ràng là bà ta đang nghe lén.

Cô liếc mắt một cái, sau đó ghé sát vào tai Hạ Vân Thiên nhẹ giọng nói: “người máy trí tuệ nhân tạo và game online cao cấp.”

Kiếp trước Giang gia chính là dựa vào hai dự án này mà vươn lên, từ một gia tộc thế gia hạng hai nhảy lên trở thành ngang hàng với Phó gia, cùng Phó gia sóng vai.

Hạ Vân Thiên vừa nghe, lập tức từ bỏ ý tưởng tự mình thực hiện hai dự án này.

Người máy trí tuệ nhân tạo và game online cao cấp không phải là thế mạnh của Hạ thị, nhưng con rể Giang Tân Phong lại học về máy tính, sau khi tiếp quản Giang thị, anh cũng bắt đầu hướng đến phát triển trí tuệ nhân tạo.

“Được rồi, con về cùng nhau thương lượng với Tân Phong, đến lúc đó Hạ thị sẽ hỗ trợ, hai nhà cùng hợp tác, cường cường liên thủ.” Hạ Vân Thiên hiện tại cảm thấy phi thường may mắn vì đã đổi đối tượng hôn nhân cho con gái.

Bằng không người hiện tại đang phải chăm sóc một người ngốc nghếch chính là con gái ông ta.

Lam Di núp vào góc tường nghe lén cả buổi, nhưng mà một chữ cũng không nghe được gì, chỉ thấy hai cha con cười nói.

Trong lòng bà cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Bao nhiêu năm nay bà hết lòng toàn tâm toàn ý vì cái gia đình này, thậm chí còn xa cách cả con gái ruột, kết quả Hạ Vân Thiên và Hạ Sơ Hơi cư nhiên vẫn đề phòng bà, coi bà như người ngoài mà đối xử.

......

Khương Tảo ở trên xe nhận được cuộc gọi từ bạn thân của mình là Trịnh Tiêu.

Ở bên kia điện thoại rất náo nhiệt, giống như có rất nhiều người, tiếng nhạc cũng quá ồn ào.

“Hey, buổi biểu diễn của mình sắp bắt đầu rồi, cậu có đến tham dự không? Mình đã để lại cho cậu một chỗ ngồi tốt nhất ở ghế hàng đầu.” Giọng của Trịnh Tiêu rất đặc trưng, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo, nghe rất có phân lượng.

Khương Tảo là một người thanh khống, ban đầu cô chính là bị giọng nói này của Trịnh Tiêu thu hút, vừa nghe thấy giọng của Trịnh Tiêu, khóe miệng cô cười không ngừng, sự vui mừng lan tỏa đến tận đáy mắt.

“Mình không đi được rồi, cậu cũng biết tình huống hiện tại của mình rồi chứ, không tiện cho lắm.” Cô chỉ là không muốn rời xa Phó Nghiên Từ dù chỉ là một bước.

Trịnh Tiêu cũng hiểu điều này, nên không nói gì thêm, vừa định cúp máy, Khương Tảo lại nói cô.

Khương Tảo: “Khi buổi biểu diễn kết thúc, cậu nhớ đừng đi chơi lung tung nữa, chú ý đừng để bị đám paparazzi đó chụp ảnh.”

“Đã biết, bà quản gia của tớ.” Trịnh Tiêu cười ngắt điện thoại, cũng không biết có hay không để lời Khương Tảo nói trong lòng không.

Khương Tảo rất bất đắc dĩ, cô cất điện thoại lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Kiếp trước vào hôm này, cô luôn ở bên cạnh Trịnh Tiêu, nhưng ở kiếp này, cô không thể có mặt được, chỉ hy vọng Trịnh Tiêu đừng lại làm ra chuyện gì sai trái mới tốt.

Bên bả vai trái cô đột nhiên nặng xuống.

Khương Tảo quay đầu lại, chỉ thấy xoáy tóc của Phó Nghiên Từ, hàng mi dài đen nhánh cùng chiếc mũi cao thẳng.

Đứa nhỏ này chơi cả ngày, chắc là cũng mệt rồi.

Khương Tảo đỡ đầu Phó Nghiên Từ, điều chỉnh tư thế của cậu để cậu ngủ thoải mái hơn.

Tay cô dừng lại trên má cậu, không nhịn được lại nhéo hai cái.

Xuc cảm thật tốt.

Lại nhéo thêm hai cái.

Hồn phách của Phó Nghiên Từ đang phiêu bạt bên cạnh: “...”

Anh cảm thấy mặt mình ngứa ngáy, có chút nhói nhẹ.

Hiện tại, anh đã có thể nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ở ban ngày, anh nhìn Khương Tảo với ánh mắt không khỏi mang theo vài phần đau lòng.

Nguyên lại cô ở Hạ gia luôn bị đối xử tệ bạc như vậy.

Ngay cả khi về hồi môn, mẹ ruột của cô cũng không cho cô sắc mặt tốt, thậm chí còn coi cô như người hầu miễn phí mà sai khiến.

Anh không nhịn được đưa tay vói qua, muốn sờ đầu Khương Tảo để an ủi cô một chút.

“A Từ.”

“A Từ?”

Khương Tảo đánh thức Phó Nghiên Từ, còn chưa kịp đυ.ng tới Khương Tảo, hồn phách của Phó Nghiên Từ cứ như vậy nháy mắt quay về cơ thể.

“Hả” Phó Nghiên Từ nhập nhèm mắt buồn ngủ nhìn Khương Tảo.

Khương Tảo cười, sửa lại tóc lộn xộn của cậu, “Chúng ta về đến nhà rồi.”