Chương 12: Mẹ con gặp lại (1)

Kha Giai Mộ choáng váng, sau khi Tần Du Du sửng sốt hai giây, đôi mắt cô sáng lên.

Con trai!

À không.

“Tiểu Vũ!”

Vừa rồi khi nhìn thấy Kha Giai Mộ, Tần Du Du còn đang suy nghĩ hay là mình đến nhà Tiểu Vũ, để anh ta xem thử đâu mới là đỉnh cao nhan sắc! Kết quả là giây thứ hai vừa quay đầu đã nhìn thấy đứa con thứ hai đã lâu không gặp của mình, Tần Du Du vô cùng vui mừng.

Vừa mở miệng ra định hỏi sao con trai lại ở chỗ này, lời nói đến bên miệng mới nhớ tới bên cạnh còn có một Kha Giai Mộ vô cùng chướng mắt.

Nhìn Kha Giai Mộ, lại hồi tưởng lúc nãy Trì Vũ mới hỏi cô đây là ai, lại còn nói mình đã sớm có hẹn với cô từ lâu rồi…

Tần Du Du liếc mắt nhìn con trai mình, Trì Vũ nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt chớp chớp vô tội.

Tần Du Du ho nhẹ một tiếng, một lần nữa đem ánh mắt dừng ở trên người: “Để mẹ giới thiệu một chút, đây là Kha Giai Mộ, đại minh tinh!”

Trì Vũ lạnh lùng liếc nhìn Kha Giai Mộ một cái.

"À, hân hạnh.”

Kha Giai Mộ, ở trước mặt siêu sao thật sự đến một quả rắm cũng không dám thả:…

Mẹ kiếp, ở trước mặt Trì Vũ nói anh ta là đại minh tinh, Tần Du Du đang cố ý sỉ nhục anh ta sao? Tại sao Tần Du Du lại quen Trì Vũ?

Không đợi Kha Giai Mộ suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Tần Du Du lại quen biết Trì Vũ, Trì Vũ đã liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Chậc, đại minh tinh, mẹ... Du Du, sao mẹ lại biết anh ta?”

Kha Giai Mộ vội vàng giải thích, nhưng Tần Du Du nói: “À, anh ta là vị hôn phu của chị gái mẹ, chị gái mẹ nói anh ta muốn mời mẹ đi ăn cơm.”

Kha Giai Mộ: “...”

“Rõ ràng là cô muốn gặp tôi!”

Tần Du Du nhướng mày: “Tôi muốn gặp anh? Vì sao tôi muốn gặp anh?”

“Bởi vì cô thích…”

Kha Giai Mộ không hề nghĩ ngợi mở miệng, kết quả còn chưa kịp nói hết từ "tôi" cuối cùng, anh ta còn chưa kịp nói xong thì nhìn thấy nụ cười như không cười của Trì Vũ.

Trong nháy mắt biến thành người câm.

Trước khi Trì Vũ đến, Tần Du Du chê cười anh ta, nói anh ta tự luyến, Kha Giai Mộ còn có thể chê cười Tần Du Du, nói bản thân cô si tâm mộng tưởng không biết tự lượng sức mình, bây giờ nhìn thấy Tần Du Du ngồi bên cạnh Trì Vũ, nhìn thấy hình ba chiều của Trì Vũ, 360 độ không góc chết, khuôn mặt lộ rõ vẻ chế nhạo, Kha Giai Mộ không thể nói rằng Tần Du Du thích mình.

Rõ ràng Tần Du Du và Trì Vũ đã quen biết từ lâu, không chỉ quen biết mà còn rất thân thiết, đặc biệt là thái độ của Trì Vũ đối với Tần Du Du rất khác thường!

Có ai nghĩ người lạnh lùng như Trì Vũ sẽ có một ngày bày ra vẻ làm nũng với người khác, hơn nữa vừa rồi khi anh ta nói “Tần Du Du thích mình” còn cảm nhận được ánh mắt miệt thị của Trì Vũ.

Trì Vũ thích Tần Du Du?

Vì sao?

Hiện tại không kịp nghĩ nhiều, Kha Giai Mộ chợt hiểu, Tần Du Du nói đúng, cô không có hứng thú với anh ta, không phải là ra vẻ kiên cường, chỉ là bản thân cô không có hứng thú, có Trì Vũ ở đây, Tần Du Du sao có thể có hảo cảm với anh ta, sao có thể giống như Lê Thấm Tuyết nói thích anh ta muốn sống muốn chết?

Anh ta hiểu lầm, lần này mất mặt lớn.

Nhưng bây giờ mất mặt không phải là vấn đề, rõ ràng Trì Vũ có địch ý với anh ta, Kha Giai Mộ lại bắt đầu lo lắng không biết sau này mình phải hòa nhập thế nào với giới giải trí.

Kha Giai Mộ càng nghĩ càng hoảng, giấu bàn tay phía dưới đang run lên, tận lực trấn an bản thân nặn ra một nụ cười: “Cái kia... Hôm nay đúng là hiểu lầm, tôi chỉ là anh rể tương lai của Du Du… À không Tần tiểu thư để mời cô ấy đi ăn một bữa cơm, nếu tiền bối đã có hẹn thì tôi không làm phiền nữa, sau này có thời gian sẽ nói sau…”

Nói xong anh ta vội vàng đứng dậy, ánh mắt lảng tránh, gật đầu với Trì Vũ chuẩn bị rời đi, Tần Du Du nghe thấy anh ta tự xưng “anh rể” không nhịn nổi vui vẻ một chút.

“Chờ đã.”

Kha Giai Mộ hít sâu một hơi: “Còn gì nữa không?”

“Tuy rằng anh tự cảm thấy mình tốt đẹp, có thể xưng một tiếng anh rể với tôi, nhưng sao tôi lại cảm thấy nhà anh sắp sập.”

Kha Giai Mộ bỗng nhiên quay đầu lại: “Cô có ý gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây Lê Thấm Tuyết có hơi nhiều cuộc gọi.”

Nếu không có Trì Vũ ở đây, chỉ dựa vào việc Tần Du Du lại bôi nhọ Lê Thấm Tuyết, Kha Giai Mộ hẳn là sẽ trở mặt với Tần Du Du.

“Lê Thấm Tuyết thực sự rất ưu tú, bạn tốt nhiều nhân duyên đẹp…”

“Đúng vậy.” Tần Du Du gật gật đầu: “Vậy nên gọi điện thoại cho bạn học cũng không có gì lạ, à cái bạn học kia tên gì nhở, Cận cái gì Dương?”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Kha Giai Mộ đột nhiên thay đổi.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tần Du Du, Tần Du Du đã quay lại nói chuyện với Trì Vũ, căn bản không quan tâm đến anh ta.

Kha Giai Mộ đứng yên một chỗ trầm mặc hơn nửa ngày, lúc này mới khuôn mặt sa sầm xoay người bước nhanh ra khỏi nhà hàng kiểu Tây.