Chương 40: Hóa ra đúng là mù như thế thật!

“Chẳng phải song sinh cùng trứng toàn giống hệt nhau sao, chỉ có ngây thơ như cậu mới tin.”

Tɧẩʍ ɖυyệt cười nhạo một tiếng đang muốn nói vậy mà cậu lại tin mấy lời đó của ba mẹ cậu, quay đầu lại thấy sắc mặt Lê Thấm Tuyết không tốt lắm, lập tức thu lại lòng hiếu kỳ của mình: “Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa.”

Dù sao đến cùng Tần Du Du có phải là con của người thứ ba hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.

Cô ta ghét Tần Du Du hoàn toàn là vì hôm qua Tần Du Du không nể mặt cô ta.

Cô ta luôn muốn tìm một cơ hội để khiến Tần Du Du mất mặt trước mọi người một lần.

Tần Du Du không có hứng đấu đá với mấy cô gái nhỏ, cô còn đang lo lắng tiết học hôm nay.

Tiết đầu tiên chính là tiết toán mà cô lo lắng nhất, nhớ ngày trước lúc mới học bù, ngay cả định lý hàm số lượng giác Tần Du Du cũng không nhớ nổi là gì, học bổ túc hơn một tháng trình độ cũng không lên được bao nhiêu, không biết hôm nay có thể theo kịp hay không.

Kết quả là trong giờ học, cô giáo rất tốt bụng, cực kỳ quan tâm đến học sinh mới là cô.

Sau khi kết thúc tiết đầu tiên, giáo viên còn nghiêm túc hỏi Tần Du Du xem cô có theo kịp được không.

Tần Du Du nghĩ đến khả năng tiếp thu của mình trong lớp, gật đầu: “Được ạ.”

Lê Thấm Tuyết liếc mắt, lại còn giả vờ nữa.

Nhìn thấy vừa tan học các bạn đã vây quanh Tần Du Du, có cả nam sinh lẫn nữ sinh, tóm lại là náo nhiệt hơn bên cô ta rất nhiều.

Lê Thấm Tuyết lại có chút buồn bực, chẳng phải chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp một chút thôi sao, chứ thật ra cũng chỉ là một bao cỏ, có gì hay mà nói chuyện chứ.

Lê Thấm Tuyết không biết có gì hay để nói chuyện, nhưng thật ra bên kia đang trò chuyện rất vui vẻ.

Hôm nay Tần Du Du mặc đồng phục học sinh như mọi người, chiếc váy ngắn khiến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô càng thêm xinh đẹp, hôm nay lại có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn.

“Đúng vậy, ảnh của cậu đã tràn ngập diễn đàn rồi.” Mạch Đông nghiêm túc nói với Tần Du Du: “À đúng rồi, Du Du, cậu có biết không, hôm nay có người nhắc đến tên cậu trong bài đăng danh mục hoa khôi của trường mình!”

Tần Du Du tò mò: “Còn có bài viết kiểu vậy nữa à!”

Lúc trước cô đi học hoàn toàn không có mấy thứ kiểu này, trường học cũng không cho phép mang điện thoại di động.

“Dĩ nhiên là có rồi.” Vừa nhắc đến việc này, nam sinh ngồi ở phía trước liền trở nên hứng thú: “Trường chúng ta có hai bài luôn hot nhất, đó là về hot girl hot boy của trường!”

“Có mấy người được đề cử làm hot girl ấy, lớp chúng ta cũng có,” Nói xong nhìn thoáng qua chỗ Lê Thấm Tuyết: “Lê Thấm Tuyết cũng được đề cử.”

Có người nhỏ giọng nói: “Thật ra tớ không thấy cậu ấy đẹp.”

“Này cũng chịu thôi, ai bảo hai hot boy trong trường đều thích cậu ấy chứ.” Có người chua chát nói.

Hot boy của trường?

Tần Du Du cảm thấy hứng thú: “Hai hot boy của trường, một người là Cận Vũ Dương à? Người còn lại là ai? Ngải Triết?”

“Ngải Triết cũng đẹp nhưng không bằng hai người này.” Mạch Đông hào hứng lấy điện thoại di động ra, vừa tìm kiếm bài viết vừa phổ cập khoa học cho Tần Du Du: “Du Du, cậu mới đến một ngày mà đã biết Cận Vũ Dương rồi, nhưng thật ra tớ có chút không thẩm được Cận Vũ Dương, chắc là do tớ chỉ thích mấy anh chàng đẹp trai vô cùng chói mắt thôi!”

“Trời ạ, cứ nói thẳng cậu Giang của chúng ta ra là được rồi mà?” Nữ sinh bên cạnh ồn ào.

Cậu Giang?

Tần Du Du suy nghĩ hồi lâu cũng không có ký ức gì về anh chàng đẹp trai này.

Vậy thì chắc chỉ là người qua đường Giáp thôi.

Tần Du Du mất hết hứng thú.

Kết quả một giây sau, các nam sinh ngồi phía trước đột nhiên trở nên kích động, dọa Tần Du Du giật mình.

“Tớ cũng cảm thấy cậu Giang đẹp trai hơn Cận Vũ Dương nhiều! Mẹ kiếp, các cậu có cảm thấy trên người cậu ta có một loại sát khí khó tả không, con mẹ nó máu me quá, chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã cảm thấy tay chân mềm nhũn rồi, tớ là nam mà cũng sắp bị vẻ đẹp trai của cậu ta bẻ cong!”

“Cho cậu ăn cậu cũng không ăn nổi đâu,” Mấy bạn nữ bên cạnh cười như điên: “Có biết nói chuyện không vậy, sát khí gì chứ, cái này gọi là oanh tạc, được chưa?”

“Thật ấy, với khí chất của Giang Hoài, tớ bằng lòng nằm dưới, đáng tiếc, Giang Hoài chỉ một lòng thích Lê Thấm Tuyết.”

“Phụt.”

Tần Du Du đang uống nước, một ngụm nước lập tức phun ra.

Mạch Đông thuận tay vỗ lưng cho cô, nói: “Ha ha, các cậu đừng có thẳng thắn như vậy có được hay không, dọa Du Du rồi.”

“Không không”, Tần Du Du rút khăn giấy ra, xua tay: “Các cậu vừa mới nói tới ai cơ, Giang Hoài?”

Có lẽ là, tình cờ, trùng tên thôi đúng không?

Tuy rằng đứa con trai thứ năm của cô cũng tên Giang Hoài, nhưng với khẩu vị của con trai cô thì chắc chắn sẽ không thích kiểu hoa trắng nhỏ như Lê Thấm Tuyết đâu.

Chắc chắn không phải.

Mắt của con trai cô không mù đến thế.

Sau đó một giây sau, Mạch Đông đặt bức ảnh chụp lén Giang Hoài trong một bài viết tới trước mặt Tần Du Du.

“Khỏi nói nhiều làm gì, cứ nhìn cậu Giang đi là biết, chân dài mét tám, ai nhìn thấy cũng phải mê như điếu đổ, thế nào, có phải là cực kỳ đẹp trai đúng không!”

Tần Du Du cúi đầu, nhìn đứa con trai thứ năm đã cao hơn trong trí nhớ rất nhiều ở trên điện thoại.

Sét đánh cũng chẳng hơn thế này là bao.

Sau một lúc lâu, Tần Du Du phát ra một tiếng chửi thề đến từ sâu trong tâm hồn.

Mẹ kiếp!

Hóa ra đúng là mù như thế thật!