Chương 3: Escape game dần dần biến hoá

Từ trong miệng người hầu gái này, Dịch Văn Quân cuối cùng cũng có được một vài thông tin cơ bản.

Như là nơi họ đang ở là lãnh địa của Bá tước Meaux. Nhưng “Meaux” không phải tên của bá tước, mà là phong hào của lãnh địa này, tên của bá tước Meaux là Herbert … Meaux … Bernard, đến nay là đời thứ sáu, cho nên tóm lại, đây là một nơi gọi là Meaux, và ông trùm ở đây là Herbert VI.

Herbert VI là một người đàn ông rất đẹp trai, vì vậy phái nữ làm việc ở đây từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều thầm ái mộ anh ta, kể cả những cô hầu gái đang sống trong cảnh nghèo khó, để được lọt vào mắt xanh của Herbert VI, đều cắn răng mua một số bột phấn đắt tiền để bôi, khiến Dịch Văn Quân không thể không cảm thán một câu nam sắc có thể thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.

Tuy nhiên, đây chỉ là thông tin cơ bản về bối cảnh, không có tác dụng gì lớn, vì vậy Dịch Văn Quân chỉ nghe qua, ngược lại tập trung hỏi về thông tin của “Elena” và “Nam tước Lex”.

Dù sao vòng chơi trước Dịch Văn Quân đã chết bởi sự tự huỷ của Nam tước Lex, vòng này không xử nam tước một chút thì cảm thấy có lỗi với lương tâm của bản thân.

Nhưng ngoài dự tính là, người hầu gái không biết nhiều về thông tin của Elena và Nam tước Lex.

Từ miệng của người hầu gái, lai lịch và thân phận của Elena không rõ ràng, bởi vì Elena là một cô gái mồ côi được Herbert VI tự mình mang về một tháng trước, hơn nữa vừa vào pháo đài đã được đối đãi cực kỳ tốt, dường như được nuôi dưỡng như tình nhân, điều này khiến cho các hầu gái trong pháo đài thầm oán hận, thường bằng mặt không bằng lòng với Elena, gây không ít khó dễ cho cô ấy.

Cho nên – nghe ngóng?

Ai muốn nghe ngóng tình địch của họ cơ chứ?

Về phần Nam tước Lex, hầu gái cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết lãnh địa của Nam tước Lex dường như không tầm thường, có giá trị quan trọng, cho nên các lãnh chúa xung quanh đều vô cùng khách khí với Nam tước Lex, thậm chí đến cả bá tước trâu bò như Herbert VI cũng mời đối phương đến lãnh địa của mình làm khách, hơn nữa ba ngày trước Herbert VI bởi vì có việc phải đi công tác đã nhiều lần căn dặn quản gia phải tiếp đãi nam tước thật tốt.

Dịch Văn Quân nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Nếu Herbert đã rời đi ba ngày trước, vậy hôm nay là ai quyết định để tôi ‘tiếp đãi’ nam tước?”

Ánh mắt thị nữ khẽ chớp, ấp a ấp úng, dường như muốn lừa gạt cho qua, nhưng khi Dịch Văn Quân dí mảnh sứ vỡ lên cổ cô ta, cô ta lập tức hiểu ra tình huống của mình, sửa lại thái độ, lấy lòng nói: “Là Carls! Quản gia Carls quyết định!”

Dịch Văn Quân kinh ngạc: “Ông ta còn có thể quyết định chuyện này?”

Quản gia còn có thể quyết định tặng tình nhân do ông chủ nuôi cho khách?

Đây là cái thao tác thần thánh gì vậy?

Nếu không phải quản gia thường là đàn ông đảm nhiệm, Dịch Văn Quân nhất dịnh sẽ cho rằng quản gia mới là người có tình cảm sâu đậm với Herbert... Đợi đã? Chuyện này hình như cũng có thể xảy ra mà?

Nghe nói người nước ngoài rất nhiều trò, thậm chí đến mục sư cũng có truyền thống luyến đồng ... Vậy thì phó bản này, chẳng lẽ thực sự là trò chơi “tình yêu”??

Biểu cảm của Dịch Văn Quân càng trở nên vi diệu.

Người hầu gái hiểu lầm ý của Dịch Văn Quân, vội vàng giải thích: “Bà Hussey đúng là có phản đối, nhưng quản gia nói rằng Bá tước trước khi rời đi đã giao mọi thứ trong pháo đài cho ông quản lý, bao gồm cả quyền xử trí cô, vì vậy cho dù bà Hussey là đại hầu gái cũng không có cách nào bác bỏ quyết định của Carls.”

Dịch Văn Quân khẽ cau mày.

Đại hầu gái Hussey, quản gia Carls, một lúc liền xuất hiện hai nhân vật mới?

Sự xuất hiện của họ sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tiến trình của trò chơi?

Quên đi chuyện này không quan trọng, thoát khỏi pháo đài này trước đã.

Với suy nghĩ như vậy, Dịch Văn Quân định ép người hầu gái nói ra cách trốn thoát.

Nhưng giây kế tiếp, Dịch Văn Quân bỗng cảm thấy hô hấp khó khăn, tim trong nháy mắt ngừng đập, sau lưng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm đáng sợ khó có thể miêu tả.

--chuyện gì xảy ra vậy? !

Dịch Văn Quân còn chưa kịp phản ứng thì tiếng nổ quen thuộc đã vang lên, hai mắt tối sầm, GG.



...

[Chúc mừng người chơi đạt được thành tích “Đấu tranh vô ích”.]

[Chúc mừng người chơi thu về CG “Người ngồi yên ổn trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống”.]

[Đối tượng đã công lược trong lần chơi này: 0]

[Độ thiện cảm thu được trong lần chơi này: 0]

[Đánh giá lần chơi này: Tôi nghĩ bạn không muốn biết đâu]

[Vui lòng chọn--]

[Đóng trò chơi/Bắt đầu lại/Thay đổi thân phận trong phó bản (cần 10 xu tình yêu)/Vào phó bản mới (cần 100 xu tình yêu)]

Dịch Văn Quân: “...”

Hóa ra vụ nổ của quái vật trong phòng khách không phải do kích hoạt mà là hẹn giờ?!

Chỉ cần hết thời gian thì dù có ở chỗ nào trong pháo đài cũng sẽ GG? Đây thực sự không phải escape game à?

Đù má, lại lần nữa!

Dịch Văn Quân lại vào game.

Cô thuần thục cởi chiếc coóc-xê ra làm vũ khí, đánh ngất rồi trói gô hầu gái, tát cô ta hai cái tỉnh lại.

“Nói, lối ra của pháo đài ở đâu? Có đường mòn không?”

Nam tước đã trở thành quả bom hẹn giờ, xử hắn ta cũng vô dụng, bây giờ chỉ có thể thử chạy trốn.

Hầu gái nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô: “Cô. . . Cô muốn chạy trốn?!”

Thời gian cấp bách, quả bom hẹn giờ trong phòng khách đang đếm ngược, Dịch Văn Quân không có thời gian để chú ý chuyện văn minh lễ phép với hầu gái, mảnh sứ vỡ khua trước mặt đối phương, lời ít ý nhiều: “Đừng nói nhảm, không thì vẽ nát mặt cô!”

“Tôi nói! Tôi nói ngay!!”

Người hầu gái sắc mặt tái nhợt, tốc độ nói chuyện so với lần chơi thứ hai nhanh hơn rất nhiều, rõ ràng là đối với cô ta, trở thành một người xấu xí còn đáng sợ hơn tử vong.

Vì vậy, dưới sự luôn mồm luôn miệng thần tốc của người hầu gái, Dịch Văn Quân nhanh chóng hiểu được cấu trúc tổng thể của pháo đài.

Pháo đài này tổng cộng có sáu tầng.

Tầng một chủ yếu là đại sảnh, phòng ăn và nhà bếp, các góc khác là phòng ở của người hầu;

Tầng thứ hai là phòng giải trí, phòng khách và phòng ngủ cho khách, khách nhân tới pháo đài thường hoạt động ở tầng một và tầng hai;

Tầng ba và tầng bốn là phòng ngủ, thường được sắp xếp cho thành viên trong gia tộc của Bá tước Meaux, vì vậy khi những người hầu gái biết được Elena được Bá tước thu xếp vào phòng ngủ ở tầng ba, họ mới ghen ghét đố kị như vậy;

Tầng năm là tầng cao nhất của pháo đài, cũng là phòng ngủ, phòng làm việc và nơi sinh hoạt hàng ngày của bá tước, người bình thường dưới tình huống bình thường không được phép lên lầu, nếu vi phạm không chỉ bị trục xuất khỏi pháo đài ngay lập tức, mà thậm chí còn bị trục xuất khỏi lãnh địa Meaux.



“Một tầng nữa đâu?” Dịch Văn Quân hỏi: “Không phải có sáu tầng sao?”

Người hầu gái nhanh chóng trả lời: “Tầng cuối cùng là tầng hầm. Chúng tôi chỉ được phép vào hầm rượu và hầm thức ăn ở phía nam. Phía bắc bởi vì có phòng tối chuyên để rửa ảnh của Bá tước, Bá tước cho rằng chúng tôi chân tay vụng về sẽ làm hỏng ảnh của ngài nên ngoại trừ thư ký bên cạnh bá tước, không ai được phép đến gần.”

Chà, đến cả máy ảnh và phòng tối rửa ảnh cũng đã xuất hiện, sau này cũng sẽ nổ ra cách mạng công nghiệp nữa đúng không?

Nói đến phía bắc, Dịch Văn Quân nhớ rằng khi hầu gái của lần thứ nhất đưa cô xuống lầu là đi vòng qua hành lang phía bắc, ở đó Dịch Văn Quân nhìn thấy một hồ nước lớn dưới lâu đài, như thể nó nằm trong tầm tay ... Nhưng cũng chỉ là “như thể”.

Tầng ba pháo đài cao gần 20 mét, từ độ cao 20 mét nhảy xuống hồ thì cũng không khác gì nhảy xuống sàn bê tông, dù sao cô cũng không phải thợ lặn chuyên nghiệp, kiểu gì cũng sẽ tắt thở, không có chuyện may mắn nào ở đây cả.

Nhưng nói như vậy thì, một người bình thường sẽ xây pháo đài bên cạnh hồ sao?

Không nghĩ tới nồm? Rồi bệnh phong thấp à?

Bỏ đi, trò chơi tình yêu chú trọng vào sự lãng mạn, bệnh phong thấp không nằm trong phạm vi cân nhắc của lãng mạn.

Dịch Văn Quân tiếp tục thẩm vấn người hầu gái, hỏi cặn kẽ các con đường khác nhau của pháo đài, dần dần phác hoạ trong đầu ra một lối thoát khỏi lâu đài.

Lúc này, thời gian đếm ngược của quả bom trong phòng sinh hoạt cuối cùng cũng về 0, lần chơi thứ ba tiếp tục GG.

Lần chơi thứ bốn -

Cởi bỏ coóc-xê, đánh hầu gái, thay quần áo.

Dịch Văn Quân quyết định nói lời tạm biệt với pháo đài kỳ dị này.

Ngay sau khi Dịch Văn Quân lột sạch quần áo của người hầu gái và mặc quần áo của đối phương lên, người hầu gái rêи ɾỉ tự mình tỉnh dậy.

“Cô . . . cô muốn chạy trốn?!” Người hầu gái vẻ mặt phức tạp nhìn cô, thở dài: “Nam tước Lex có thể không phải là một chốn nương thân tốt, nhưng nếu như cô chạy trốn thì chính là đào phạm của lãnh địa Meaux. ... Elena, cô thích bá tước như vậy sao? Nhiều đến mức chướng mắt cả nam tước?”

Dịch Văn Quân: “...”

Cô gái à, não cô bị úng nước sao?

Có sự khác biệt về bản chất giữa việc làʍ t̠ìиɦ nhân của bá tước và tình nhân của nam tước hay không? Tôi tặng cái may mắn này cho cô đấy cô có muốn không... Quên mất, người này còn thực sự muốn.

Thôi bỏ đi, đây là hạn chế của thời đại, hạn chế của trò chơi, cũng không có gì đáng giận cả.

Hơn nữa nơi này sắp nổ tung, còn nói mấy chuyện có hay không này làm gì.

Dịch Văn Quân không nói lời nào, mặc quần áo, nhét mái tóc vàng rực rỡ của Elena vào mũ chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, người hầu gái lại thở dài một tiếng: “Vô dụng, Elena, cô chỉ là một người bình thường, làm sao thoát khỏi sự truy sát của sứ đồ? Đối với sứ đồ mà nói, cô còn —— a!”

Người hầu gái sửng sốt, bởi vì Dịch Văn Quân lúc này còn định ra ngoài, lúc này đột nhiên quay người lại, khuôn mặt trong nháy mắt phóng to, sáp lại trước mặt cô ta, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng kỳ dị.

“Cô vừa nói gì?”

Dịch Văn Quân hơi cao giọng.

“Sứ đồ? Nơi này -- có sứ đồ?!”