Chương 12

[ Điều chỉnh tốc độ, nâng cao nhất tốc độ chạy trốn. Năng lượng mở ra trăm phần trăm, năng lượng còn lại ba mươi phần trăm. Kiến nghị mau chống bổ sung. ]

Kỷ Hành thả ra toàn bộ tốc độ, cõng Phong Thả Ngâm một đường lao nhanh. Nếu như vào lúc này có người nhìn thấy, nhất định phát hiện sẽ ngạc nhiên, hai chân của Kỹ Hành đã không thể thấy rõ, chỉ có một cái bóng mơ hồ, nhưng mà nữa người trên của hắn lại vững vô cùng,người trên lưng của hắn cũng không hề cảm giác xóc nảy.

Phong Thả Ngâm tồn trữ một ít khí lực này, cũng ko đủ để y có thể đứng lên, vì thế chỉ có thể ngồi dưới đất, nguyên bản kế hoạch là đâm đến tâm sau lưng nhưng đành đổi lại thành bên hông.

Sau khi đánh len thành công, y cũng không còn khí lực rời đi, vốn cho là chạy không thoát sẽ chết, không ngớ sau bị một người khác cỗng lên lưng trốn thoát.

Y tự điểm vài huyệt đạo trên người, che chính mình cảm giác đau, cảm giác đau rát trên người cuốn cùng biến mất, nhưng mà vẫn còn đau đớn kí©h thí©ɧ, ý thức của y cũng dần mơ hồ, qua hồi lâu mới phát hiện người cõng mình trên lưng chạy không phải là Phong Lục Phong Ngũ mà là Kỷ Hành!

Cái nhận thức này làm cho y thoáng thanh tỉnh chút. Nằm ở trên lưng Kỷ Hành cơ hồ không hề có cảm giác xóc nảy, thanh âm y khàn khàn nói:

"Ngươi ngốc a! Lúc trước đi không phải tốt sao, hiện tại nhóm tiên nhân kia khẳng định ngươi và ta là cùng một nhóm, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Kỷ Hành đáp :

"Vốn là bọn họ sẽ bỏ qua cho ta, thế nhưng tại thời điểm ngươi bảo bọn Phong Ngũ Phong Lục mang ta đi, bọn họ liền cho rằng chúng ta là một nhóm."

Ý của lời này, lòng tốt của y trái lại thành chuyện ác? Phong Thả Ngâm tức giận thiếu chút nữa từ trên lưng Kỷ Hành nhảy xuống, cắn răng nghiến lợi nói:

"Ngươi vẫn như năm năm trước thực là thành thực a!"

Kỷ Hành đáp:

"Khẳng định."

Người máy không cần phải nói láo. Phong Thả Ngâm còn ó thể nói cái gì, Kỷ Hành vốn là một người như vậy a.. Tròng mắt của y bất tri bất giác nhu hòa chút, nằm nhoài trên lưng Kỷ Hành, nhỏ giọng lầm bầm một câu,:

"Lưng của ngươi sao lại khác người a..."

Kỷ Hành nghe vậy, yên lặng tính toán cấp thời điểm thêm giờ vật liệu cho thân máy mô phỏng thân thể huyết nhục, bỗng nhiên nghe thấy Phong Thả Ngâm nói:

"Không đúng, Phong Ngũ Phong Lục đâu?"

======

Mà lúc này, tiên nhân tuyển đồ trong Thành Lâm Xuyên đã tiến hành đến khí thế hừng hực. Tất cả mọi người đều hưng phấn nhìn về phía đà cao, đứng xếp hàng từng cái từng cái đi tới đo lường gân cốt, tựa hồ hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra trước đó.

Thành chủ Thành Lâm Xuyên lại không giống những người khác hướng về phía trước chen, cũng không dùng thân phận thành chủ cùng các tiên nhân kia thấy sang bắt hoàng làm họ, mà là đứng ở một góc không ai chú ý tới, tức giận nhìn nha dịch ở trước mặt hắn.

Chính là cái tên đột nhiên lên tiếng nhắc nhở Giả Đại Nhân.

Chỉ thấy Giả Đại Nhân đầy mặt đau khổ, đối với chủ thành Quan Vạn Dặm đại nhân nói:

"Đại nhân, tiểu nhân thật sự là vạn bất đắt dĩ mới làm như vậy a! Mong người xem lại lòng trung thành tuyệt đối của tiểu nhân ngày xưa, tha cho tiểu nhân lần này đi!"

"Ngươi có cái gì vạn bất đắc dĩ!"

Thành chủ Quan Vạn Dặm chỉ vào mũi hắn mắng:

"Phong thiếu hiệp lòng hiệp nghĩa, y và bằng hữu cứu người trong thành nhiều như vậy, nếu như không phải y lôi ngươi một cái, ngươi sớm đã chết trong địa chấn. Ta cũng không hi vọng ngươi tri ân báo đáp, nhưng ngươi cũng không thể lấy oán trả ân bỏ đá xuống giếng a!"

Đối mặt với thịnh nộ thành chủ, Giả Đại Nhân cả người run một cái, lập tức quỳ xuống đập đầu mấy cái, kêu khóc nói:

"Đại nhân a! Ngài có chỗ không biết, tiểu nhân trong nhà còn có mẹ già thê nhi phải nuôi sống, hiện tại qua một hồi địa chấn nhà cũng bị mất, tiểu nhân nuôi sống chính mình cũng gian nan, lại không thể già trẻ trong nhà đều không quản a! Tiểu nhân trước tiên đắc tội Phong thiếu hiệp bằng hữu, sau đó nhất định sẽ được tiên nhân khen thưởng, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền .. liền..."

"Ngươi..."

Thành chủ Quan Vạn Dặm tức giận, chỉ vào hắn muốn mắng, lại không nói ra được một câu thô tục, liền tại lúc này, dư quang bỗng nhiên sáng ngời, nguyên lai là có một vị tiên nhân điều khiển phi kiếm từ trên trời xuống tới.

Vị tiên nhân này quần áo cùng trang sức không khác chênh lệch không bao nhiêu, duy nhất bất đồng rõ ràng, là trong tay hắn có một cái la bàn. Vị tiên nhân này vừa đến, lập tức liền có tiên nhân tiến lên làm lễ, Quan Vạn Dặm nghe thấy bọn họ nói:

"Gặp quá Triệu sư huynh."

Triệu Hi gật gật đầu với hai cái sư đệ, sau đó sải vài bước đến đài cao, đi tới trước mặt Quân Trạch,

"Đại sư huynh, kia tiểu tử họ Phong có bắt được?"

Quân Trạch đang đứng trên đài cao dò xét tình huống bách tính đo lường linh căn, nghe vậy nói:

"Đã giao cho Vệ Quân sư đệ xử lý."

Vừa dứt lời, đã thấy Vệ Quân ngự kiếm từ ngoài thàng trở về, nhìn hình dáng khá là chật vật Quân Trạch mí giật một cái, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Vệ Quân từ trên phi kiếm ngã xuống, bị một cái sư đệ khác tiếp được. Quân Trạch:

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đại sư huynh!"

Vệ Quân chạy vội tới trước mặt Quân Trạch, báo cáo:

"Những người phàm tục thực sự gian xảo giả dối, đều có thói quen dùng mưu mẹo nham hiểm, ta nhất thời không quan sát, bị bọn họ đem tiểu tử kia cứu đi."

"Vệ sư huynh không phải là đang nói đùa đi?"

Một tên đệ tử Linh tông bên cạnh lên tiếng,

"Ngài là cái tu sĩ luyện khí đỉnh cao, kém một bước có thể trúc cơ, lại bị mấy cái phàm nhân làm cho chật vật như vậy khiến ngươi chạy... sách sách sách."

Vệ Quân trên mặt lúc trắng lúc xanh, đang muốn phản bác trở lại, bị Triệu Hi đánh gãy. Hắn Nâng la bàn, sắc mặt khó coi mà nhìn Vệ Quân,

"Ngươi vừa mới nói, cái tên họ Phong kia bị người cứu đi?"

Vệ Quân trực giác không đúng, cũng không dám che giấu, đành phải gật đầu tán thành. Sau một khắc, hắn liền bị Triệu Hi một chưởng vỗ bay, liên tục đυ.ng ba vách tường mới dừng lại.

"Vô liêm sỉ!"

Triệu Hi mắng một câu, lại không thèm liếc mắt nhìn Vệ Quân một cái, mà là cung kính đối với Quân Trạch nói:

"Đại sư huynh, tiểu tử họ Phong kia tuyệt đối không thể lưu! Y là con trưởng Phong gia Vân Châu!"

"Ngươi nói cái gì!"

Quân Trạch mắt lóe lên một tia điện, trong giây lát liền nghĩ rõ ngọn nguồn,

"Mang Vệ Quân lại đây!"

Mới bị đánh bay Vệ Quân không thể bò dậy nổi bị một tên đệ tử xách tới trước mặt Quân Trạch. Quân Trạch hỏi:

"Bọn họ chạy trốn ở phương hướng nào?"

Vệ Quân run lập cập nói.

"Ta... Ta không biết.."

Triệu Hi tính tình nóng nảy đem một cước đá văng tên phế vật này, trực tiếp nói với Quân Trạch:

"Sư huynh, trong thành này có thể có người có quan hệ với tiểu tử kia?"

Quân Trạch nói:

"Lúc trước người của tên Phong tiểu tử kia chạy trốn, bị một phàm nhân vạch trần."

Triệu Hi vui vẻ nói,

"Người phàm kia ở nơi nào?"

Chốc lác, có một tên đệ tử đêm Giả Đại Nhân ném tới trước mặt Triệu Hi. La bàn trong tay sau khi Triệu Hi ủy thác lóe lên một tia huyết quang, hắn nhìn tên người phàm run lẩy bẩy trước mặt, vui vẻ nói:

"Rất tốt, tên này nợ con trưởng Phong gia nhân quả, thích hợp nhất để đem làm đồ hiến tế bói toán..."

Triệu Hi mang người né dân chúng trong thành đi, thời gian qua một nén nhang mới trở về.

"Đại sư huynh, tiểu tử kia chạy về phía nam..."

========

"Làm sao chỉ có mình ngươi? Phong Ngũ Phong Lục đâu?"

Phong Thả Ngâm giật mình một cái nghĩ tới một khả năng. Sau một khắc, dự cảm y liền ứng nghiệm. Kỷ Hành nói:

"Trong kế hoạch cứu viện ngươi đi ra, Phong Ngũ Phong Lục phụ trách dẫn lực chú ý của kẻ đich, ta phụ trách đem ngươi rời đi."

Phong Thả Ngâm ở trên lưng từ lúc chạy trốn cho tới bây giờ, đã qua nữa giờ, Phong Ngũ Phong Lục cho tới giờ cũng không có theo như kế hoạch mà thả ra tính hiệu, này đã nói rõ bọn họ không có năng lực đuổi theo tới.

Như bị một chậu nước đá dội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, Phong Thả Ngâm đều cảm thấy như có luồng hơi lạnh chạy qua như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi có chút khô run run mấy lần, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể chán nản mà dựa trên lưng Kỷ Hành, tùy ý đê cho thống khổ vô hình ăn mòn trái tim.

Y còn có thẻ nói cái gì? Nói trở lại cứu bọn họ? Nói muốn chết cùng nhau? Lời nói ngu xuẩn như vậy, làm sao y cũng không nói ra được, không thể nói ra được.

Y bây giờ bị trọng thương, hình dạng như phế nhân khó đi, coi như quay trở lại thì bất quá cũng trở thành một con cừu non dâng miệng sói, mà Kỷ Hành, vốn là vô tội, lẽ nào y còn mở miệng nói Kỷ Hành muốn hắn mang trở về, y mới vừa được Phong Ngũ Phong Lục liều mạng cứu ra trong chút hi vọng sống nhỏ nhoi lại đem trả về trong tay của đám "Tiên nhân"?

Y cho là, đã qua nhiều năm như vậy, y đã sớm không còn là đứa nhỏ tùy hứng làm bậy năm đó nữa, y cho là y có đủ năng lực để bảo vệ người ở bên cạnh, nhưng thực sự là y đã quá mức ngây thơ!

Y chỉ nói gϊếŧ Lý Phi Tài mọi sự sẽ đại cát, y cho là không để lại bất kỳ chứng cứ nào bọn họ không thể bắt được y, nhưng y quên mất, những "Tiên nhân" đó thủ đoạn biến hóa thất thường, coi như y không có để lại bất cứ dấu vết gì, bọn họ cũng có thể dễ dàng liền biết được người gϊếŧ Lý Phi Tài là y, y tự cho mình là thông minh, mà trong mắt những tiên nhân kia, chỉ sợ y bất quá chỉ là một con kiến đang nhảy nhót.

Tại lần đầu tiên nhìn thấy Quân Trạch, y liền biết đối phương là một nhân vật mạnh mà y không thể chống đối, y nhượng Phong Ngũ Phong Lục mang theo Kỷ Hành đi, liền là muốn kéo dài thời gian bảo vệ nhóm, nhưng y lại quên mất, y lo lắng bọn họ, hao tổn tâm cơ muốn vì bọn họ giành đường sống, đồng thời, bọn họ cũng giống như vậy lo lắng cho y, liền làm sao có thể có khả năng yên tâm rời đi?

Sớm bết y liền một mình xuôi nam, không mang theo Phong Ngũ Phong Lục, cũng không cần đối mặt với Kỷ Hành, coi như không chịu được độc phát thân vong, coi như bị mấy cái "Tiên nhân" nắm lấy, cũng tốt hơn Phong Ngũ Phong Lục vì y mà nạp mạng! Liên lụy tới Kỷ Hành vô tội!

Phong Thả Ngâm nằm trên lưng Kỷ Hành cắn chặt răng, trong đôi mắt hàn ý cuồn cuộn.

Kỷ Hành toàn lực chạy trốn, thân ảnh nhanh tới mức như một thanh đao lóe qua rồi biết mất, cảnh vậy hai bên đã hoàn toàn không thấy rõ, tất cả đều biến thành mơ hồ không rõ đường nét.

Tốc độ bây giờ của hắn nhanh, nhưng lại có người nhanh hơn hắn.

[ Nhắc nhở, cách phía trước 200 mét có năng lượng không rõ công kích! ]

Dùng tốc độ bây giờ của Kỷ Hành mà nói, qua cự ly 100 mét bất quá chỉ là một cái nháy mắt, trong con mắt đen kịt của hắn có mấy dữ liệu chữ số Ả rập chợt lóe, tại điểm dự định trước đó, thân ánh gập người tránh đi, sau đó lại thẳng tắp trở lại.

Cùng lúc đó, hai đạo lưu quang màu xanh nhạt xẹt qua giữa trời, hai tu sĩ đạp phi kiếm xuất hiện trên vùng trời bọn hắn, linh lực trong lòng bàn tay họ ngưng tụ, không chút lưu tình đánh xuống.

Một đoàn lại một đoàn linh quang như thiên thạch từ giữa trời rơi xuống, mỗi một lần rơi xuống mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn, nếu bị bắn trúng, chỉ sợ thịt nát xương tan không cách nào lưu lại.

Phong Thả Ngâm sắc mặt tái nhợt, ở bên tai Kỷ Hành nhỏ giọng nói:

"Hiện tại, liền đem ta bỏ lại, tốc đọ của ngươi nhanh, bọn họ chưa chắc sẽ mất công tốn sức truy ngươi."

Nhưng mà đối với Kỷ Hành, ngay tại thời khắc nguy cơ mà bỏ lại một nhân loại bị trọng thương không thể di chuyển, quả thực là một cái sỉ nhục người máy! Mặc dù hắn sẽ không có sản sinh cái loại tâm tình sỉ nhục này, bất quá hình dung giống như nhân loại vì một loại nào đó cần thiết thêm vào trên người bọn họ.( chả hiểu câu này ghi đại theo mình đọc hiểu :)) )

Liền như vậy bỏ lại Phong Thả Ngâm, hoàn toán trại với pháp tắc mà hắn muốn tuân thủ. Kỷ Hành đối với Phong Thả Ngâm nói:

"Xin đừng nói chuyện, ôm chặt ta."

Nghe âm thanh bình tĩnh thong dong của hắn, Phong Thả Ngâm sững sờ, không tự chủ được mà ôm chặt hắn...