Chương 4

Ngày thứ tư, Phong Thả Ngâm dậy thật sớm. Trải qua ba ngày nghỉ ngơi và điều trị, tinh lực của y đã hồi phục hơn nữa, nội lực cũng quay về bốn phần mười. Vết thương trên người chỉ cần không nứt ra, sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động của y.

Đẩy cửa nhà trúc ra, Phong Thả Ngâm đứng trước nhà trúc, vừa nhìn về phía bên trái, thấy Kỷ Hành đang đứng trong phòng bếp đơn sơ nấu cháo.

Phong Thả Ngâm đến gần liếc mắt nhìn, quả nhiên phát hiện bên trong hoàn toàn là cháo hoa, hoàn toàn sạch sẽ, một miếng hành xanh cũng không có, điều này làm cho y đã hai ngày có chút thèm ăn thịt buồn phiền một chút.

Y nhìn lướt qua quanh phòng bếp, liền phát hiện bên trong còn đơn sơ hơn so với bên ngoài, kệ bếp vừa nhìn là biết mới vừa làm, chỉ có duy nhất gạo trắng hơn úa vàng, bên cạnh một cái bàn nhỏ để ở trên mấy cái chén sành cùng một cái bình gốm, Phong Thả Ngâm mở cái nấp bình gốm nhìn vào, bên trong cũng chỉ có một ít muối thô.

Phong Thả Ngâm có chút đau lòng, Kỷ Hành trải qua cuộc sống kham khổ nhưng vẫn nguyện ý đem y về cứu chữa cho ăn uống, quả nhiên cùng năm đó giống nhau đều thiện lương có chút ngốc a!

"Cháo nấu xong, ngươi bây giờ muốn ăn sao?"

Kỷ Hành ở phía sau hắn nói. Phong Thả Ngâm quay đầu lại, liếc nhìn Kỷ Hành quần áo mặc trên người có không ít miếng vá, một chút đau lòng kia lại biến thêm chua xót.

Năm năm trước y không biết Kỷ Hành có thân phận gì, nhưng nhìn lúc đó quần áo trên người Kỷ Hành là cẩm y mà gia đình giàu có mới có, mỗi ngày có thể sống tốt, làm sao mới năm năm không gặp, hắn liền trở thành bộ dạng như thế này? Lẽ nào... Là bởi vì hay ban phát lòng tốt cứu người, mới loạn đem tiêu hết tiền tài ?

Nhớ tới chính mình là kẻ cầm đầu sử dụng tiền tài của Kỷ Hành nhiều nhất, Phong Thả Ngâm liền cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bất quá hiện tại đã gϊếŧ được kẻ gϊếŧ chết ba mẹ đã báo thù được, trong tay cũng có vài tiệm có thể kiếm tiền, Kỷ Hành chính là đại ân nhân của mình, y làm sao có thể bạt đãi hắn?

Tới thời điểm thủ hạ của y không sai biệt tìm tới đây, lúc đó sẽ mang theo Kỷ Hành cùng đi.

Phong Thả Ngâm một bên vừa suy nghĩ thu xếp cho Kỷ Hành như thế nào, một bên đem cháo Kỷ Hành đưa tới uống cạn sạch.

Uống hết cháo, Y thấy Kỷ Hành lấy thang muốn leo lên sửa nóc nhà, vội vàng nói:

" Chờ đã, để ta sửa."

Y liền đi tới ngăng lại Kỷ Hành muốn leo lên thang. Đối với hắn nói:

"Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, cũng không thể để ta ngồi không trong khi ân nhân thì bận lên bận xuống đi."

Kỷ Hành có hơi do dự , hắn nói:

" Nhưng mà vết thương của ngươi còn chưa khỏe."

Phong Thả Ngâm không thèm để ý vỗ một cái lên chỗ bị thương, có hơi đau một chút. Y không để ý chút nào nói:

"Ha, này thì có là cái gì, ta cũng không còn là một tiểu thiếu gia yếu ới năm đó nữa. Người cứ ngồi ở đó chờ ta, ta lên sửa nóc nhà cho."

Còn chưa dứt lời y đã bò lên. Kỷ Hành đứng ở dưới, ngẩn đầu lên nhìn Phong Thả Ngâm, con ngươi màu đen xuyên qua quần áo quét thân thể y một lần, xác định vết thương của Y không bị nứt ra, liền yên tâm mà đi làm việc của mình.

Hắn đập tắt lửa trên bếp, sau đó tăng thêm vài phần âm giọng, nói với Phong Thả Ngâm đang ngồi sửa nóc nhà :

"Ta đi ra ngoài một chuyến, trong vòng nữa canh giờ sẽ trở về."

Phong Thả Ngâm đang ngồi sửa nóc nhà nghe Kỷ Hành gọi, quay đầu nói:

"Ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi về."

Y bây giờ đang ngồi xổm trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống thấy Kỷ Hành đang ngửa đầu lên nhìn y, thấy biểu tình lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc của Kỷ Hành cư nhiên lại trở nên đáng yêu, không khỏi nỡ một nụ cười. Cười xong lại cảm thấy kỳ lại, thầm nghĩ, Kỷ Hành cao hơn mình hai tấc, y tại sao lại có thể thấy hắn đáng yêu chứ? Không lẻ do góc độ nhìn có vấn đề?

Tạm thời không thể nghĩ ra được vấn đề gì Phong Thả Ngâm trực tiếp bỏ qua. Ngay lập tức cũng không suy nghĩ gì sâu sắc nữa, cuối đầu tiếp tục sửa nóc nhà. Căn nhà trúc của Kỷ Hành đều làm từ mảnh trúc và gỗ cùng đóng lại với nhau che lại, hai ngày trước mưa lớn, làm một chỗ trũng xuống hư, Phong Thả Ngâm đang sửa một nữa thì tự nhiên ngưng lại.

"Không đúng a, ta có thể mua cho Kỷ Hành một tòa đại viện có hoa viên trong thành a, cần gì phải ở chỗ này sửa nóc nhà? Không lẽ nào lại để Kỷ Hành ở cái phòng rác nát này?" Phong Thả Ngâm như đã nghĩ thông suốt cái gì liền nếm dụng cụ đang cầm đi, trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Từ khi quyết định thay nơi ở cho Kỷ Hành, Phong Thả Ngâm nhìn lại kiến trúc của nhà trúc trong rừng này liền cảm thấy khắp nơi đều không vừa mắt. Bởi vì trời mưa liên tục ba ngày, mặt đất bị mưa dội ướt nhẹp, cặp ủng y đang mang đạp một cái liền đổi màu, đường đi trên sân thì chênh lệch không đều vòng vo, cửa lớn chỉ dùng hai miến gỗ ghép lại thành, Phong Thả Ngâm cảm thấy chính mình chỉ cần dùng lực mạnh một chút thì cánh cửa lền vỡ thành từng mảnh.

Phong Thả Ngâm càn nhìn càng cảm thấy không vừa mắt, còn chưa chờ y biểu lộ ra tật xấu chê trách, thì đám mây đen trên bầu trời bắt đầu tí tách hại mưa rơi xuống.

Y liền nhớ lại biểu tình nghiêm túc của Kỷ Hành khi thấy trời mưa, không nhịn được kéo lên khóe miệng. Ý thức được điểm này, Phong Thả Ngâm vỗ vỗ gò má mình, loáng một cái chuyển mình về phía nhà trúc đi tới.

" Mới vừa báo thù được xong, liền gặp lại Kỷ Hành, rất tốt rất tốt."

Y một bước vào nhà, xoay người một cái ngồi lên giường đã bày sẵn một tầng chăn mỏng, quyết định ở chỗ này chờ Kỷ Hành về. Ngồi trên giường chống cầm chờ đợi được một chút, y lại có chút không chờ được, đứng lên đi lại ngồi gần cửa nhà trúc.

Nhưng mà vừa đi được một bước, thân thể liền cứng lại. Một loại cảm giác khó chịu khó có thể hình dung từ bụng dưới vọt thẳng lên, nhanh chống lan đến toàn thân.

Phong Thả Ngâm sắc mặt khó coi, lập tức vận nội lực ý đồ đem kia trấn áp xuống. Nhưng mà y mới chỉ nghĩ ra ý tưởng này, đồ vật nào đó trong cơ thể ra phát hiện ra ý đồ của y, từng bước xâm chiếm hút hết toàn bộ nộ lực đang di chuyển trong kinh mạch!

-----Ngươi trúng của ta niên nguyệt tiêu hồn tán, độc này từ da thắm vào toàn thân ngươi từ trên xuống dưới....

Lời nói của người trước khi chết kia nổ vang lên bên tai, lạnh lẽo như rắn độc, Phong Thả Ngâm năm chặc nắm tay tới nỗi nhô ra cả sợi gân xanh, thái dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y lùi lại phía sau một bước, ngồi lại trên giường, thân thể chợt loáng một cái, đυ.ng ngã một bên bàn, tiếng loảng xoảng ầm một tiếng vang lên. Phong Thả Ngâm nằm trên mặt đất, dùng sức gõ gõ đầu mình, mong có thể làm cho mình tỉnh táo lại một chút, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Lúc này, một bóng người từ bên ngoài bước nhanh tới, nhìn thấy Phong Thả Ngâm ngã trên mặt đất nhất thời sững sờ, sau liền vội vàng đem y từ mặt đất đỡ dậy.

Phong Thả Ngâm trước mắt bắt đầu mơ hồ, nhìn thấy đồ vật đều có mấy cái bóng, mà người đi đến mặc quần áo không giống với Kỷ Hành y vẫn có thể phân biệt được, nhìn thấy đối phương hướng đến gần y liền theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mà bây giờ toàn thân đều không lấy nỗi sức, bị người đến đỡ lên từ trên mặt đất.

" Lâu chủ, lâu chủ ngươi vẫn còn tỉnh táo?"

Phong Thả Ngâm nghe đến âm thanh quen thuộc, cẩn thận phân biệt một chút, mới nói:

"Phong Ngũ, là ngươi..."

"Là thuộc hạ!"

Phong Ngũ thấy ánh mắt Phong Thả Ngâm dần tan rã, đã biết y hiện tại không hề tỉnh táo, lập tức nói:

"Lâu chủ, thuộc hạ bây giờ lập tức đưa ngài trở lại."

"Các loại... vân vân, Kỷ Hành... Kỷ Hành..."

Phong Thả Ngâm tâm lý mơ hồ nghĩ tới y đã đáp ứng đợi Kỷ Hành trở về!

Phong Ngũ không biết ngươi lâu chủ gọi "Kỷ Hành" là ai, hắn liền đỡ Phong Thả Ngâm đứng không vững lên, hơi do dự một chút, mặt đất bỗng nhiên kịch liệt chấn động.

" Nguy rồi, động đất!"

Phong Ngũ không do dự nữa, lập tức vác Phong Thả Ngâm lên xông ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi cửa lớn, nhà trúc phía sau ầm ầm sụp đổ...

=========

"Ngươi đi đi! Ta ở đây chờ ngươi về."

Ghi nhớ câu nói này của Phong Thả Ngâm, Kỷ Hành liền đem củi ngày hôm qua đã chặc tốt lấu dây thừng cột lại thành một bó to, cầm trên tay đi ra ngoài. Đẩy nhanh tốc độ bước đi lên cao chút, Kỷ Hành chỉ dùng mười phút đã đi tới dưới chân núi.

Ở cách chân núi không xa có nhà xây bởi mười sáu hộ gia đình. Vào lúc này đã qua thời điểm buổi sáng sớm tám phần, người lớn trong thôn đều gánh cuốn đến ruộng, để lại trong thôn còn một ít người già và trẻ nhỏ.

Kỷ Hành đem mắt trái chuyển đổi công năng nhìn xa, cách đó 1560 mét có thể nhìn thấy rõ ràng người đang cầm một cái tẩu thuốc phiện, đang ngồi ở đầu thôn hút thuốc Lý lão đầu.

Lý lão đầu tên là gì Kỷ Hành không biết, trong ghi chép của một năm trước khi mới gặp mặt lần đâu tiên, đối phương tự giới thiệu chính mình là:

"Gọi là Lý lão đầu là được."

Bất quá theo hệ thống phân tích đưa ra kiến nghị, Kỷ Hành mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ đem chữ sau xóa, điều này làm cho đối phương vô cùng cao hứng.

Lý lão đầu dời cái ghế nhỏ ngồi ở đầu thôn, lười biếng phng ra một vòng khói, trong tâm mắt bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người. Trước mắt một màng khói thuốc lượn lờ, tại thời điểm thanh niên hướng hắn đi tới trước mặt, Lý lão đầu trong một phút chốc nghĩ đến thần tiên hạ phàm tới. Đợi đến khi người trẻ tuổi đi đến trước mặt, Lý lão đầu cười hì hì, hòa ái nói:

"Tiểu tử đến."

Kỷ Hành gật đầu, ra hiệu cho hắn tới xem bó củi lớn trong tay,

" Lý lão, chào buổi sáng. Đây là của ngày hôm nay."

Lý lão đầu đã sớm để ý tới bó củi gỗ thoạt nhìn rất lớn trong tay hắn nhắc theo, tất cả đều là củi có trọng lượng, không phải là một đống cỏ khô, lại lần đầu tiên Lý lão đầu nhìn thấy tay hắn thoải mái nhấc một bó củi lớn như cầm một cái giỏ đựng đồ ăn sáng thì hết hồn hoản sợ, hiện tại đã quen thuộc.

" Ai, tuổi trẻ chính là thật tốt, sức lực lớn, có thể làm việc!"

Lý lão đầu cảm thán một câu. Kỷ Hành chẳng hề có bất kỳ biểu đạt hay ý kiến đối với lời của lão đầu, mà như trước kia nói:

"Cần ta giúp ngài đem tới để vào kho thôn không?"

Cái gọi là kho kia chính là một căn nhà tranh được lão đầu chuyên môn dùng để chứa củi.

" Không cần không cần."

Lý lão đầu khoát tay nói:

"Thả xuống đây là tốt rồi. Chút nữa người của Triệu gia tới lôi đi."

"Tốt thôi."

Kỷ Hành đem bó củi bỏ dưới mái hiên , coi như nếu chút nữa trời mưa thì củi cũng không bị ướt. Lão đầu đem tiền công ngày hôm nay đưa cho Kỷ Hành, một bên vừa đưa vừa nói:

" Ta nói ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, có nghĩ tới hay không cưới một tức phụ cùng nhau hảo hảo sinh sống a?"

Hắn thấy Kỷ Hành không cha không mẹ liền không có cả thân thích, có lòng chăm sóc hắn, giúp hắn lập gia đình.

"Người trẻ tuổi, có thể làm, trưởng đến liền tốt..."

Một người máy làm sao cưới vợ sinh con? Này khác gì kết hợp một cái bàn với một người một chỗ a? Kỷ Hành cũng biết mình nguy trang vô cùng thành công, đem tất cả loài người ở đây đều gạt, nếu không sao Lý lão đầu cũng sẽ không khuyên hắn kết hôn. Yên tĩnh chờ Lý lão đầu nói xong, Kỷ Hành gật đầu, nói:

"Đã rõ, ở trong nhà trúc còn có người đang chờ ta, ta đi về trước."

Nói xong, hắn liền quay người rời khỏi trong con mắt sững sờ của Lý lão đầu. Mắt thấy người cao to kiên cường kia đã đi xa, Lý lão đấu quay đầu lại liếc nhìn hai tiểu cô nương đang núp phía sau vẻ mặt đầy không muốn, thầm nghĩ hai tiểu cô nương không lọt được vào mắt xanh đi. Đang muốn rít một miệng thuốc, trên trời mưa lại bắt đầu chuyển tới. Lý lão kỳ quái nói:

" Này đều đã rơi nhiều ngày, sao còn chưa ló ra mặt trời? Những năm qua cũng không như vậy, quá kỳ quái, kỳ quái."

Hắn phun ra khói thuốc, liền ngồi lại trên ghế nhỏ.