Chương 7

So với Cố Hoài, tôi biết rằng tính tình nghiêm khắc của Tống Từ thực sự không thích hợp để nói đùa.

"Anh này! Chúng ta ly hôn đã gần năm tháng rồi. Tôi có mà mang thai với Na Tra. Anh còn không rõ sao?"

Giữa nụ cười không thể kiểm soát của Cố Hoài, vẻ mặt của Tống Tử đột nhiên trầm xuống.

Anh ta ít khi chịu thiệt thòi trước tôi, dù sao tôi cũng đã kết hôn được ba năm, tình cảm cũng rất viên mãn. Tất cả những gì tôi đã làm là đóng vai là người cô vợ nhỏ ngọt ngào ngưỡng mộ anh ta.

Tống Từ không bỏ cuộc, anh ta bước tới và nắm lấy cổ tay tôi.

“Hiện giờ tôi không phân biệt được lời nào của em là thật, lời nào là giả, đi bệnh viện đi!" Tôi vội vàng buột miệng: “Tôi không cần đi bệnh viện, tôi không thể mang thai con của anh được"

Tống Từ dừng lại, nhìn tôi chăm chăm. "Ý em là gì?"

Tôi không trả lời, Tống Từ nhìn thấu lương tâm cần rút của tôi, chắc anh ta cũng đoán được một chút. Lực nằm tay của anh ta dần dần tăng lên, tôi nhăn mặt đau đớn định giải thích.

Cố Hoài đột nhiên đứng giữa chúng tôi và kéo tay Tống Từ đi.

"‘Ở trên trường quay, đừng có cùng diễn viên của tôi và vợ cũ của anh dây dưa."

Cố Hoài cổ tình nhấn mạnh từ vợ cũ.

Tống Từ cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, sau vài giấy chậm lại, anh tỏ vẻ xa cách và thờ ơ.

"Cảm thấy có lỗi?" ánh mắt lướt qua Cổ Hoài rồi rơi vào người tôi, cất giọng lạnh lùng.

"Hà Thẩm đâu? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi đến đây để xem cô ấy thế nào."

Ba năm ngủ chung giường, cố gắng tìm hiểu xem Tống Từ thích gì, thế nên làm sao tôi lại không nhìn ra được những suy nghĩ nhỏ nhặt của anh ta.

Anh ta muốn thấy tôi và Hà Thẩm tranh giành và ghen tuông vì anh ta. Tôi không tốt như anh ta muốn đâu!

Tôi thò đầu ra từ phía sau Cố Hoài, trêu chọc: "Ồ. Thầy Tống đến thăm trường quay vậy mà đi tay không..."

Trước khi âm thanh phát ra, một số xe đồ ăn thức uống đã chạy vào phim trường. Xe dừng lại, toa đồ ăn được dọn lên, các đầu bếp đã được đào tạo bài bản bày ra các suất ăn bắt mắt. Có những phần lầu nhỏ, sushi, bít tết và tiệc tự phục vụ với cả đồ ăn Trung Quốc và phương Tây.

Trợ lý của Tống Từ cao giọng chào nhân viên:

"Mọi người đều vất vả rồi. Hôm nay cô Hà Thẩm đãi khách. Bữa trưa và bữa tối là tiệc tư chọn kiểu Trung Quốc và kiểu Châu Âu, muốn ăn gì cũng được."

Có những tiếng reo hò không ngớt trên trường quay, ca ngợi Hà Thấm là người tốt bụng và hào phóng.

Rốt cuộc, những thực phẩm này hấp dẫn hơn nhiều so với những hộp cơm khô khan. Mùi thơm ập đến, tôi không cầm được nước miếng.

"Ha ha, tôi không keo kiệt, hôm nay tôi mời cô một bữa ăn thịnh soạn đi!" Cố Hoài ngữ khí thân mật nói.

Gì cơ? Tôi ngơ ngác nhìn Cố Hoài, cố tìm hiểu xem anh đang giở trò gì!

Cố Hoài bình tĩnh chớp mắt nhìn tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: “Lấy lại chút mặt mũi cho cô."

Ngay khi Cố Hoài nói điều này, ánh mắt dò xét của Tống Từ đã đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi.

Anh ta không nói nhưng tôi đã có thể cảm nhận được cảm xúc dâng trào trong mắt anh ta. Người vợ cũ vẫn chưa thể quên đã nɠɵạı ŧìиɧ với người bạn thân nhất của mình

Thực sự là... rất cay!

Tôi thừa dịp nắm lấy cánh tay Cố Hoài, có chút dịu dàng: "Em không muốn ăn bất kỳ bữa ăn thịnh soạn nào, chỉ muốn ăn những bữa ăn do anh nấu."