Chương 3: Không Gả

Hóa ra mẹ tôi đã tham gia một bữa tiệc vào dịp Tết và biết được từ một người bạn khác về việc mẹ chồng tôi đã bị bố chồng đánh đập trong nhiều năm qua.

Bà làm trâu bò cho nhà họ Viên mấy chục năm, khi còn trẻ thì thường xuyên bị đánh, bị mắng chửi.

Tôi tý nữa thì làm rơi chiếc ly khi nghe điều này.

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi và nói: “Ninh Ninh, nếu mẹ biết bố chồng con là người như vậy, bố và mẹ sẽ không gả con vào nhà họ. Nhưng bây giờ con đã kết hôn rồi, chuyện khác con có thể không quan tâm, nhưng con nhất định phải đối xử tốt với mẹ chồng."

Bố tôi cũng nghiêm túc nói: “Nếu con cảm thấy ấm ức thì cứ về nhà. Bố mẹ sẽ luôn là chỗ dựa cho con.”

Con cái có bố mẹ phía sau là hạnh phúc nhất, điều đó thực sự khiến trái tim tôi ấm áp.

Tôi an ủi bố mẹ rằng Viên Lượng không giống bố anh ta. Tuy có đôi lúc cố chấp và không hiểu chuyện nhưng anh ta vẫn đối xử tốt với tôi. Điều này phần nào giúp bố mẹ tôi đỡ lo lắng.

Tôi quyết định sẽ đối tốt với mẹ chồng hơn để bà có một tuổi già vui vẻ.

Tôi đã quyết định sẽ đưa mẹ chồng về ở nhà vợ chồng tôi một thời gian để bà bình phục vết thương.

Tôi nghĩ để bố mẹ chồng xa nhau thời gian thì bố chồng sẽ trân trọng bà hơn. Dù sao ông ấy cũng đã quen có mẹ chồng chăm sóc nên chắc chắn sẽ đối xử khác với bà.

Tôi và Viên Lượng rất ít khi cãi nhau, anh ta đợi mấy ngày, cuối cùng mới gửi tin nhắn dỗ dành tôi.

Khi thấy cơn giận vơi đi, tôi quyết định quay trở về.

Viên Lượng đến đón tôi, tặng tôi một bó hoa lớn và hứa sau này sẽ thương yêu mẹ hơn nữa.

Tôi quay lại làm việc sớm hơn Viên Lượng. Lúc này, anh ấy chưa đi làm nên tôi bảo anh ấy đi đón mẹ chồng.

Hôm đó tan làm, tôi mua rất nhiều thức ăn và định về nấu món gì bổ dưỡng cho mẹ chồng.

Vừa mở cửa, mùi thuốc lá bay ra khiến tôi hắt hơi.

Trong phòng khách, bố chồng đang ngồi trên sô pha xem TV. Sao ông ấy lại đi theo?

Viên Lượng đang chơi game trong phòng làm việc, trong khi đó mẹ chồng tôi đã chuẩn bị một bàn thức ăn.

Thấy tôi về, mẹ chồng bê nồi canh đi ra, tai dán băng gạc, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi, bà mỉm cười vui vẻ: “Ninh Ninh đã về rồi, mẹ có nấu món thịt kho mà con thích này."

Vào lúc đó, tôi cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại.

Nhớ đến lời mẹ tôi kể về mẹ chồng và hoàn cảnh hiện tại mà mắt tôi chợt đỏ hoe.