Chương 10: Không ngoan phải chịu trừng phạt

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều che khuất đường chân trời, ánh sáng màu vàng ấm áp bao phủ sân trường xanh um tươi tốt.

Hứa Kinh Hoài liếc nhìn ánh mặt trời, đôi mắt còn dịu dàng hơn ánh chiều tà. Anh kéo nơ xuống, cánh môi mỏng khẽ cong lên: “Có thể là do anh để lại ấn tượng không tốt cho Trâu Chính trong lần gặp mặt trước, dẫn đến việc hắn coi anh là kẻ thù không đội trời chung, tự tưởng tượng ra mấy chuyện nực cười này.”

Ôn Ngưng không tin người kia là Hứa Kinh Hoài, cũng không tin lời Hứa Kinh Hoài nói, cô tự rơi vào một vòng xoáy mâu thuẫn.

“Mỗi ngày anh đều phải bàn chuyện hợp tác, xử lý công việc lớn nhỏ trong công ty, anh còn phải tham dự các hoạt động công khai hoặc riêng tư, em nghĩ anh có thời gian nhắm vào một cậu sinh viên còn chưa từng bước chân ra khỏi cổng trường sao?”

Ôn Ngưng không trả lời được.

Cô không hiểu nhiều về công việc của Trâu Chính, lúc trước cô từng thấy Hứa Kinh Hoài xử lý công việc trên xe, trong lúc ăn cơm vẫn phải nhận điện thoại xử lý công việc, quả thật anh bề bộn nhiều việc. Hơn nữa Hứa Kinh Hoài không thiếu phụ nữ, anh sẽ vì cô mà đầu tư vào một bộ phim không sinh lời ư?

Hai luồng ý kiến trái chiều trong đầu cô đang điên cuồng đánh nhau.

“Thật ra việc này cũng khá đơn giản.” Hứa Kinh Hoài không nhanh không chậm lấy điện thoại di động, mở màn hình đưa đến trước mặt Ôn Ngưng: “Em gọi điện thoại cho Trâu Chính, bảo hắn tới trước mặt anh gọi điện thoại cho đạo diễn kia hoặc là gọi vị đạo diễn kia tới, em tự mình nghe giọng vị đạo diễn thì tất cả sẽ rõ ràng.”

Hiện tại Trâu Chính thấy Hứa Kinh Hoài giống như gặp phải quỷ vậy, anh ta tuyệt đối không dám đối mặt với anh. Hơn nữa, sau khi vị đạo diễn kia tỉnh rượu, tất nhiên sẽ trở mặt không thừa nhận. Ngoại trừ đoạn tình cảm cá nhân thì cô và Trâu Chính là kẻ tay không tấc sắt đứng trước mặt Hứa Kinh Hoài mà thôi.

Có sự đồng cảm với nhau, cô không gọi điện thoại cho Trâu Chính, cũng không định tiếp tục dây dưa với Hứa Kinh Hoài nữa. Đầu óc cô còn hỗn loạn hơn vừa nãy, rất cần thời gian bình tĩnh lại: “Hôm nay tôi không được thoải mái, hẹn anh bữa sau ăn cơm vậy.”

Cô nhanh chóng chạy vào ký túc xá nữ.

“Ôn Ngưng!” Hứa Kinh Hoài vừa gọi vừa đuổi theo, cô bé này chạy quá nhanh, anh bị ngăn lại ở cửa ký túc xá nữ.

Ôn Ngưng chạy một hơi đến góc rẽ tầng hai, trốn ở bên cửa sổ lặng lẽ nhìn chằm chằm dưới lầu, thấy Hứa Kinh Hoài đã đi xa, tâm tình cô mới dần bình ổn lại.

Cô không gọi được cho Trâu Chính nên chuyển hướng đến phòng tập luyện của ban nhạc. Lương Trình Châu và Hứa Kinh Hoài đã quen biết nhau nhiều năm, chắc chắn sẽ hiểu biết về Hứa Kinh Hoài nhiều hơn cô, có lẽ cô sẽ tìm ra được đáp án từ chỗ Lương Kinh Châu.

Ôn Ngưng kể sơ lược những chuyện xảy ra từ mùa đông năm ngoái đến lúc Trâu Chính bị nhốt ở đoàn làm phim, không ra ngoài được.

“Không thể nào!” Lương Kinh Châu cực kỳ chắc chắn: “Anh Kinh Hoài nhã nhặn, lễ độ như vậy, cho dù anh ấy có tâm tư riêng với em đi nữa thì cũng không có khả năng dùng thủ đoạn hạ lưu kia. Hơn nữa thương nhân vốn là kẻ đặt lợi ích lên hàng đầu, anh ấy đầu tư vào một bộ phim để giữ chân Trâu Chính ở đoàn mà không thu hồi được chút gì, đây là việc mà anh Kinh Hoài sẽ không bao giờ làm.”

“Hay là Trâu Chính chịu không nổi đả kích việc mình đã chia tay nên hắn mới coi anh Kinh Hoài là kẻ thù địch, bịa đặt lung tung?”

Ôn Ngưng còn cho rằng mình có thể có được đáp án từ chỗ Lương Kinh Châu nhưng giờ vô dụng rồi. Cô vẫn rất hoang mang, ví như những sự trùng hợp trước đó cùng với dấu hôn Hứa Kinh Hoài trắng trợn lưu lại trên người cô.

Không liên lạc được với Trâu Chính, bạn bè cũng không giải quyết được vấn đề, cô chỉ có thể mang theo nghi vấn trở về ký túc xá.

Thấy Ôn Ngưng về sớm như vậy, Ngu Bắc Đường hỏi chuyện: “Về nhanh vậy sao, hai người ăn cơm ở căn tin trường đấy à?”

Ôn Ngưng thay dép lê, treo túi xách vào tủ quần áo: “Chưa ăn.”

Ngu Bắc Đường thò nửa người qua: “Làm sao vậy?”

“Trâu Chính tới tìm tớ.” Ôn Ngưng kể lại nguyên văn suy đoán của Trâu Chính.

Ngu Bắc Đường khoanh hai tay trước ngực, suy nghĩ một lát: “Nếu Trâu Chính nói thật thì tên Hứa Kinh Hoài thật sự quá biếи ŧɦái, tốt nhất cậu đừng bận tâm đến mối quan hệ của cậu với Lương Kinh Châu nữa.”

Ôn Ngưng thở dài.

Ngu Bắc Đường: “Tớ có một đứa bạn, bố mẹ cậu ấy ly hôn cũng bởi vì mẹ cậu ấy có mối tình đầu cực kỳ biếи ŧɦái. Hắn chia tay mười mấy năm vẫn không quên được mẹ cậu ấy, vẫn còn độc thân, trong nhà còn dán đầy ảnh chụp mẹ cậu ấy. Sau khi gặp lại, hắn lại điên cuồng theo đuổi mẹ cậu ấy, không theo đuổi được liền nhốt mẹ cậu ấy trong một căn nhà nhỏ ở dưới quê hơn mười ngày. Cuối cùng hắn còn đe dọa đến tính mạng mẹ cậu ấy, náo loạn đến nỗi nhà cậu ấy gà bay chó sủa.”

“Vì muốn bảo vệ người nhà nên bố mẹ cậu ấy đã ly hôn, hàn gắn lại với mối tình đầu. Về sau cậu ấy muốn đi thăm mẹ cũng không được phép vì người nọ có ham muốn chiếm hữu đặc biệt mạnh, chỉ muốn chiếm mẹ cậu ấy làm của riêng. Kết cục mẹ cậu ấy chịu không nổi nữa nên đã tự sát.”

“Ngưng Ngưng, nếu Hứa Kinh Hoài là người như vậy thì cậu nhất định phải tránh xa anh ta ra một chút.”

Từ trong xương cốt chợt xuất hiện hàn khí lạnh lẽo, dần lan tràn quanh người Ôn Ngưng.

Điện thoại di động rung lên, Hứa Kinh Hoài gửi tới hai tin nhắn nhưng Ôn Ngưng không trả lời.

*

“Xin lỗi ngài.” Mạnh Minh đứng bên kia bàn cờ, cúi đầu xuống: “Là tôi làm việc tắc trách, để Trâu Chính nói ra những lời kia.”

Đầu ngón tay Hứa Kinh Hoài khẽ cầm một quân cờ đen, chậm rãi đặt vào bàn cờ chỉ toàn là quân cờ màu trắng. Quân đen dễ dàng ngăn chặn bước đi của quân trắng, đến đường cùng, anh mới chậm rãi thu hồi quân trắng bị ăn bỏ vào hộp đựng cờ: “Đến miệng còn không bịt được kín, đúng là làm việc tắc trách thật.”

Nhiệt độ đầu hạ vừa phải nhưng trên trán Mạnh Minh lại chảy ra một giọt mồ hôi: “Xin ngài cho tôi thêm vài ngày nữa, tên Trâu Chính kia nhất định sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt Ôn tiểu thư.”

Trên bàn cờ chỉ còn lại một quân cờ màu trắng chưa bị ăn hết, Hứa Kinh Hoài cầm lấy quân cờ đặt trong lòng bàn tay, khẽ thưởng thức: “Trong lòng hắn vẫn còn ôm nỗi uất nghẹn, sẽ không dễ dàng rời đi.”

Mạnh Minh cắn chặt răng: “Vậy tôi sẽ để hắn vĩnh viễn biến mất.”

Hứa Kinh Hoài cười khẽ một tiếng: “Gϊếŧ người phạm pháp, thế mà anh còn tự nhận mình là sinh viên tài cao chuyên ngành luật ư.”

Mạnh Minh biết Hứa Kinh Hoài làm việc có mục đích rõ ràng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn nhưng sẽ không đυ.ng vào pháp luật, hắn nói lời cực đoan như vậy chỉ là để biểu thị quyết tâm, mong được ông chủ tha thứ.

Cặp mắt thâm tình kia của Hứa Kinh Hoài thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, khiêm tốn, thật ra lại cực kỳ sắc bén, là cạm bẫy chết người, tựa như một dụng cụ vô cùng tinh vi, đừng ai nghĩ đến việc che giấu tâm tư gì trước mặt anh. Hứa Kinh Hoài đã đoán được suy nghĩ trong lòng Mạnh Minh là gì.

Anh tiến lên vỗ vai Mạnh Minh: “Không trách anh được.”

Mạnh Minh: “Vậy còn Trâu Chính?”

“Để mặc hắn làm loạn.” Hứa Kinh Hoài lấy sợi dây chuyền ngọc màu nâu tinh tế từ trong túi áo, tinh tế quan sát. Một lát sau, năm ngón tay anh khẽ khép lại, nắm chặt sợi dây chuyền ngọc trong lòng bàn tay, ngước mắt cười nói: “Đã là đồ của tôi thì có bao nhiêu gã hề thích làm trò nữa cũng đều vô dụng.”

Mạnh Minh không thể đứng nhìn Hứa Kinh Hoài lãnh đạm, không làm gì như vậy. Hắn lo lắng nói: “Ôn tiểu thư còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, nếu Trâu Chính dẫn cô gái kia đến làm chứng rằng tất cả là ngài làm, chỉ sợ sau này ngài sẽ rất khó theo đuổi được tiểu thư.”

Hứa Kinh Hoài duỗi năm đầu ngón tay, tinh tế quan sát dây chuyền ngọc lần thứ hai. Anh khẽ nâng tay mình lên, cánh môi dừng ở viên ngọc trong suốt, nhẹ nhàng hôn một cái rồi chợt nắm chặt tay lại, lần thứ hai giam cầm chặt chẽ sợi dây chuyền trong lòng bàn tay: “Không theo đuổi được thì cô ấy cũng là của tôi.”

Mạnh Minh lặng lẽ đổ mồ hôi thay cho Ôn Ngưng, không dám nói về chuyện này mà chuyển sang chuyện công việc: “Dạ thưa, sắp đến giờ gặp Đổng tổng rồi ạ.”

Hứa Kinh Hoài bất đắc dĩ lắc đầu: “Đổng Thành Minh là người thích uống rượu, rất khó chơi, buổi tối sợ là phải uống nhiều. Anh gọi Lương Trình Châu đi cùng tôi.”

Mạnh Minh: “Vâng.”

Đúng như Hứa Kinh Hoài dự đoán, hôm nay anh phải uống rượu không ít, may mắn là còn có Lương Trình Châu nên không đến mức say như chết. Sau khi đàm phán xong, anh lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.

Club 193 là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất Bắc Xuyên, dựa núi gần sông, khung cảnh tuyệt đẹp. Hứa Kinh Hoài dựa vào lan can được cơn gió đêm đầu hạ thổi qua, thưởng thức đèn đêm rực rỡ của câu lạc bộ, nếm được mùi rượu trong khoang miệng. Đôi lông mày rậm chợt nhíu lại, bóc một viên cà phê đường ngậm trong miệng, vị ngọt đắng chát hòa tan mới khiến lông mày anh giãn ra một chút.

“Xin chào, có thể cho tôi mượn bật lửa không?” Một người phụ nữ xa lạ trang điểm đậm, mặc váy dài gợi cảm đi qua nói.

Hứa Kinh Hoài: “Xin lỗi, không hút thuốc.”

Người phụ nữ hơi kinh ngạc, đứng bên cạnh anh không chịu rời đi: “Anh là Hứa tổng?” Không đợi Hứa Kinh Hoài trả lời, cô ta đã vội vàng tự giới thiệu: “Tôi tên là Ngô Thiển, trước đây từng đại diện cho sản phẩm của quý công ty…”

Hứa Kinh Hoài đã gặp qua đủ loại người với đủ phương thức bắt chuyện khác nhau, tâm tình đã sớm như nước lặng. Bây giờ anh chỉ muốn tìm một chút bình an từ bữa tiệc rượu ồn ào kia, nào ngờ lại không được như ý nguyện. Mặc dù bị người khác làm phiền nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô ta giới thiệu hết một hơi dài: “Cảm ơn cô đã giới thiệu, thế nhưng chuyện đại diện thương hiệu này không phải do tôi phụ trách. Cô muốn tiếp tục hợp đồng hoặc nói chuyện hợp tác thì cô có thể liên hệ với người đã bàn bạc với cô trước đó.”

Người phụ nữ kia chưa từ bỏ ý định: “Tôi muốn kết bạn với Hứa tổng.”

Hứa Kinh Hoài hơi khom người: “Xin lỗi, tôi không kết giao với người khác phái. Tôi còn có chuyện khác, xin phép đi trước.”

Cô ta nhìn bóng lưng đi xa của anh, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc Hứa Kinh Hoài nói lời xin lỗi, trong mắt anh không có bất kỳ sự khinh thường nào. Cô ta vào nghề đã nhiều năm, không ít lần gặp những kẻ nhiều tiền lắm của thích coi thường kẻ khác, đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người tôn trọng mình như vậy.

Trong không khí quanh quẩn mùi nước hoa nồng đậm, Hứa Kinh Hoài bỗng nhiên rất muốn ngửi hương vị sạch sẽ, thanh ngọt trên người Ôn Ngưng. Trước mắt chợt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Ngưng, không khỏi nghĩ đến chuyện sau này khi cô tốt nghiệp đại học, liệu cô có bắt chuyện với người đàn ông xa lạ nào khác chỉ vì tranh giành tài nguyên hay không?

Sau một hồi suy ngẫm, men rượu đã ngấm trong ruột gan biến thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tứ chi bách hải, tâm can đau đớn vô cùng.

Chỉ khi được nhìn thấy cô thì ngọn lửa kia mới được dập tắt.

Anh nhìn đồng hồ, đi ra khỏi câu lạc bộ, gọi tài xế đi đến trường Ôn Ngưng.

*

Thời gian sau giờ học, hầu như Ôn Ngưng đều vùi đầu xem phim, gần như là người xem phim nhiều nhất trong lớp. Cô xem những người xuất sắc diễn như thế nào, từ đó biết được chênh lệch giữa người giỏi và người chưa giỏi ở chỗ nào. Trong lúc cô đang tập trung xem phim, bỗng nhiên nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, nói có gói đồ để dưới lầu ký túc xá, bảo cô xuống lấy.

Trường học có trạm chuyển phát nhanh tự lấy, cũng có công ty chuyển phát nhanh đưa hàng đến tận ký túc xá. Ôn Ngưng cũng thường xuyên mua hàng nên không suy nghĩ nhiều, thay giày xong liền đi xuống.

Mới vừa quẹo ra khỏi cửa ký túc xá, Trâu Chính đã mất liên lạc từ lâu bỗng nhắn tới một tin nhắn, đó là đoạn chat với một người có avatar cực kỳ xa lạ.

[Mạnh Minh có nhiều tiền như vậy? Giao dịch với Mạnh Minh chẳng khác nào giao dịch với Hứa Kinh Hoài cả.]

[Cứ có tiền thì tôi làm việc, người ta có mục đích gì vốn chẳng liên quan gì đến tôi.]

[Chắc chắn Mạnh Minh sẽ không nói nguyên do với tôi đâu, chỉ là tôi suy đoán Hứa Kinh Hoài coi trọng bạn gái của anh thôi. Nếu không anh ta cần gì phải chi nhiều tiền như vậy để anh được sảng khoái chứ?]

[Anh muốn trách thì tự trách mình xui xẻo gặp phải kẻ vừa có tiền lại vừa thủ đoạn như vậy đi.]

Sau khi gửi ảnh chụp màn hình, Trâu Chính gửi tin nhắn tới: [Anh tra ra được một người nhận tiền của Hứa Kinh Hoài đến chơi anh rồi.]

[Ngưng Ngưng, anh mạo hiểm cả việc bị phong sát để nói cho em biết rõ chân tướng, mong rằng em hiểu được Hứa Kinh Hoài không phải là người tốt.]

Ôn Ngưng để lộ mắt cá chân ở bên ngoài, trong cơn gió đêm dịu dàng đầu hạ cũng đủ để cô nổi lên một tầng da gà. Cảm giác âm lãnh khó có thể thoát khỏi kia lại tới nữa, giống như có gió lạnh vô hình vây quanh bên người vậy. Cô quấn chặt quần áo, chạy chậm xuống dưới lầu, muốn lấy gói đồ thật nhanh rồi về phòng nói chuyện tử tế với Trâu Chính.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô nhìn chung quanh một vòng nhưng không thấy xe chuyển phát nhanh đâu cả. Lúc cô định lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi lại thì cổ tay bị người ta tóm lấy.

“Ôn Ngưng!”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Ôn Ngưng theo bản năng giãy dụa nhưng không rút ra được vì sức lực của Hứa Kinh Hoài quá lớn. Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc giống như gọng kìm nắm chặt cổ tay cô. “Buông tôi ra.”

“Ở lại với anh một lát đi.” Hứa Kinh Hoài say rượu, lời nói có chút lười biếng, trầm thấp giống như tình nhân dụ dỗ.

“Tôi muốn về ký túc xá.” Ôn Ngưng kiên trì.

“Trước khi ký túc xá khóa cửa sẽ thả em về.” Hứa Kinh Hoài đứng trước người Ôn Ngưng, khẽ khom lưng, đôi mắt đen kịt như hoa u đàm nhìn cô không chớp: “Đến mấy phút cũng không muốn ở cùng anh? Nếu như biết hôn em phải trả giá đắt như vậy thì ngày đó anh nhất định sẽ không đáp lại sự dụ hoặc của em.”

Da mặt của Ôn Ngưng vốn rất mỏng, không nghe được mấy lời mạo phạm trắng trợn như thế, vành tai chợt nóng lên, cũng may là đã bị bóng đêm bao lấy.

Không tính là bạn bè, không tính là người yêu, còn có rất nhiều nghi hoặc chưa được giải thích rõ ràng, sao Ôn Ngưng có thể ở bên anh được?

Cô hạ giọng: “Nếu anh canh cánh trong lòng chuyện tôi mạo phạm sau khi say rượu thì tôi xin lỗi anh lần nữa.”

Hứa Kinh Hoài nở nụ cười.

Nụ cười rất nhẹ nhưng không hiểu sao, Ôn Ngưng lại thấy sống lưng ớn lạnh, một giây sau, dự cảm xấu đó đã trở thành sự thật.

Hứa Kinh Hoài đột nhiên buông cổ tay cô ra chuyển tới sau gáy, xuyên qua mái tóc đen xõa tung trên đầu vai, bàn tay còn lại luồn dưới gối cô, không nói một lời ôm cô vào trong ngực, đi về phía con đường nhỏ vắng người trước mặt.

Tốc độ của anh quá nhanh, chờ đến khi Ôn Ngưng kịp phản ứng lại thì cô đã bị nhốt trong lòng Hứa Kinh Hoài không xuống được nữa. Cô điên cuồng đánh anh, la lớn: “Khốn kiếp, thả tôi xuống.”

Bước chân của Hứa Kinh Hoài rất vững vàng, anh cụp mắt ghé sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn hung ác: “Em thật sự cho rằng anh không dám hôn em sao?”

Ôn Ngưng nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước ở nhà hàng, vội vàng đưa tay che môi, cách lòng bàn tay nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hứa Kinh Hoài cong môi, khôi phục lại giọng nói ôn hòa trước kia: “Ngưng Ngưng ngoan một chút, anh sẽ không làm gì cả.”

Ngoan cái đầu anh ấy!

Mùi rượu nhàn nhạt trên người Hứa Kinh Hoài đã kịp ngăn lại lời Ôn Ngưng sắp nói ra.

Say rượu khiến đầu óc con người không tỉnh táo, rất dễ xúc động, tốt nhất là đừng chọc giận anh thì hơn. Ôn Ngưng an tĩnh, mà quả thật Hứa Kinh Hoài cũng không làm chuyện quá phận nữa, ôm cô ngồi xuống ghế dài.

Có lẽ là do men rượu, có lẽ là do người phụ nữ đột nhiên đến bắt chuyện kia.

Đêm nay Hứa Kinh Hoài rất muốn Ôn Ngưng, rất muốn ở bên cô, muốn nghe cô gọi ‘anh Kinh Hoài’. Nghĩ đến đây, anh liền nói: “Ngưng Ngưng gọi anh Kinh Hoài được không?”

Ôn Ngưng đã không có cách nào gọi anh mà lòng không mang theo tạp niệm giống như trước kia. Nếu anh không nói lời nào, cứ ngồi yên như vậy thì cô còn có thể nhịn được một lát, giờ anh đột nhiên mở miệng đưa ra yêu cầu khiến cô không thể ngụy trang được nữa. Cô mở khóa màn hình điện thoại di động, lấy ra tấm ảnh Trâu Chính gửi tới, truy hỏi: “Anh nói Trâu Chính làm giả đoạn ghi âm, vậy ảnh chụp thì sao?”

Hứa Kinh Hoài nhìn lướt qua ảnh chụp màn hình điện thoại của Ôn Ngưng: “Ngưng Ngưng, như này mất hứng lắm.”

“Trâu Chính chỉ là một cậu sinh viên, không có nhiều bản lĩnh để làm giả mọi chuyện như Hứa tổng đâu.” Rất nhiều chứng cứ đã bày ra trước mặt, Ôn Ngưng không cần suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có một mục đích duy nhất: “Mặc kệ Hứa tổng có mục đích gì, mong Hứa tổng dừng lại ở đây thôi.”

Hứa Kinh Hoài ôm chặt Ôn Ngưng, cười như không cười: “Ngưng Ngưng không chỉ làm người ta mất hứng mà còn rất biết cách cự tuyệt người khác nữa.”

Trực tiếp, uyển chuyển, một lần hay hai lần có đầy đủ chứng cứ cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Ôn Ngưng vô cùng bất lực, trong lòng mang theo hận ý dùng sức đánh vào ngực anh: “Hứa Kinh Hoài! Trước khi say, tôi chưa từng trêu chọc anh.”

Cánh tay gầy gò của người đàn ông ôm chặt lấy cô, Ôn Ngưng ngồi trên đùi anh không thể cử động, hai tay nắm chặt lấy điên cuồng đánh anh như thể đang phát tiết.

Hứa Kinh Hoài bất động, cho đến khi Ôn Ngưng đánh đến mệt nhoài mới dừng lại. Anh dí sát vào cổ cô, thấp giọng: “Đêm nay chúng ta không nói chuyện đó, ngoan!”

Lại nữa.

Cô không phải mèo, không phải chó, càng không phải là bạn gái anh, tại sao phải ngoan với anh?

Ôn Ngưng giãy dụa đẩy anh ra ngoài, nhấn mạnh lần nữa: “Tôi, muốn, về, ký, túc, xá!”

Cô lộn xộn khiến sợi tóc thường xuyên cọ vào mặt anh, hương vị ngọt ngào, hồn khiên quẩn quanh chóp mũi khiến Hứa Kinh Hoài chợt cảm thấy khát nước vô cùng. Yết hầu nhô ra lăn lộn một vòng, ngửa đầu chế trụ gáy cô, cánh môi kề sát vào: “Không ngoan phải chịu trừng phạt.”

Ôn Ngưng chỉ muốn trở về ký túc xá, căn bản nghe không lọt lời của anh. Cô vẫn còn động đậy, liên tục la hét: “Hứa Kinh Hoài anh đúng là một tên khốn kiếp, khốn kiếp…”

Bỗng nhiên, tiếng mắng chửi chợt biến mất.

Hứa Kinh Hoài ép môi mình lại, bịt chặt cái miệng hay lải nhải kia.