Chương 4: Sắp chia tay

Ôn Ngưng vừa nhập học đã có rất nhiều người theo đuổi, nửa năm qua, phần lớn người theo đuổi đều bị sự lạnh lùng của cô dọa chạy, chỉ có Trâu Chính kiên trì lâu nhất.

Lúc mới bắt đầu vào đông, Ôn Ngưng không thích ứng được với việc nhiệt độ thay đổi nên bị cảm lạnh, trong giờ học đã sốt cao 38.7 độ. Vì không muốn làm lỡ việc học của bạn cùng phòng nên cô không cần ai đi cùng, một mình xin nghỉ học để đi tiêm.

Sau khi mắc bệnh, tâm tình cực kỳ yếu ớt, đặc biệt nhớ nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh bố mẹ vây quanh chăm sóc lúc cô bị bệnh trước kia. Hiện tại Ôn Ngưng sợ quấy rầy công việc của bố mẹ nên đành bấm số điện thoại của bà ngoại, điện thoại đổ hồi chuông rất lâu rồi ngừng lại.

Bà ngoại lớn tuổi, nếu biết cô sinh bệnh sẽ lo lắng theo, vậy thì sớm muộn cũng sẽ nói cho bố mẹ biết.

Huyện Phong Nhứ vẫn chưa có đường sắt cao tốc, ngồi xe lửa bình thường đến thành phố Bắc Xuyên mất mười mấy tiếng đồng hồ, khoảng cách xa như vậy, nói cho người nhà biết sẽ chỉ mang đến phiền não cho bọn họ.

Nhiệt độ cơ thể liên tục tăng lên, cảm giác không nơi nương tựa phiêu bạt một mình bên ngoài càng khiến cảm xúc bi thương mãnh liệt trong lòng tăng lên. Ôn Ngưng ôm cặp sách, vừa đi vừa rơi lệ.

“Ai bắt nạt em?” Trâu Chính mặc áo thể thao, tay cầm bóng rổ, thở hồng hộc đứng trước mặt Ôn Ngưng.

Ôn Ngưng lắc đầu, không lên tiếng.

Trâu Chính phát hiện sắc mặt Ôn Ngưng không được bình thường, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Em bị sốt sao?”

Ôn Ngưng vẫn không nói lời nào.

“Lên đây, anh cõng em đến phòng y tế.” Trâu Chính ngồi xổm xuống.

“Không cần.” Ôn Ngưng vẫn cự tuyệt anh ta như thường lệ.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Trâu Chính đứng bên cạnh Ôn Ngưng, định đỡ cô đi.

Ôn Ngưng đang bệnh nên cũng không cự tuyệt nữa.

Sau ngày hôm đó, thái độ của Ôn Ngưng đối với Trâu Chính có chuyển biến, Trâu Chính nắm lấy cơ hội theo đuổi. Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của anh ta, Ôn Ngưng dần dần dao động, muốn bắt đầu yêu đương với anh ta vào đúng ngày lễ Giáng sinh.

Tối ngày 23 tháng 12, Trâu Chính đột nhiên tìm cô thổ lộ lần nữa.

Lần trước Trâu Chính hẹn gặp được người đại diện ở CBD, người ta không chỉ đồng ý ký hợp đồng với anh ta mà còn sắp xếp cho anh ta tham gia một bộ phim chiếu mạng. Chỉ là hạng mục này cần vào tổ ngay lập tức, một lần đi mất ba tháng, Trâu Chính lo lắng thời gian vắng mặt quá lâu sẽ khiến thái độ của Ôn Ngưng đối với anh ta sẽ có biến hóa, thế nên trước khi đi anh ta lại thổ lộ một lần nữa, vội vã muốn cô đồng ý.

Ôn Ngưng biết Trâu Chính muốn vào tổ nên không chờ đến ngày Giáng sinh nữa, tối ngày 23 đã đồng ý hẹn hò với Trâu Chính.

Sáng sớm hôm sau bọn họ cùng nhau ăn sáng, sau đó Trâu Chính rời khỏi trường học, mãi cho đến ngày nghỉ mà hai người chưa từng gặp mặt nhau.

Yêu đương gần một tháng, hai người đều chưa được gặp nhau. Trâu Chính muốn xin nghỉ một vài hôm trở về nhưng đạo diễn không cho phép.

Anh ta nghĩ mãi mà không ra, cốt truyện bộ phim vô cùng tệ hại, đến một diễn viên danh tiếng cũng không có, dường như không thể nào chiếu bộ phim này được nhưng muốn xin nghỉ một ngày cũng không được phép.

Đây không phải đoàn làm phim, rõ ràng là nhà tù thì có.

Thi xong, Ôn Ngưng nhận được tin Trâu Chính mời cô đến đoàn làm phim thăm ban.

Cô cầm di động, không biết trả lời thế nào, cô vừa muốn gặp Trâu Chính cũng vừa muốn về nhà.

Học kỳ này là lần đầu tiên cô cách xa gia đình lâu nhất, từ sớm cô đã nóng lòng muốn về nhà. Hơn nữa, người nhà đã biết cô sắp về nhà, ông bà nội và bà ngoại đều chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cô trở về, bây giờ lại đột nhiên không trở về nữa ư?

Ôn Ngưng rơi vào tình thế khó xử, sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn quyết định sẽ về nhà.

Cô nhớ nhà quá rồi.

Xe lửa chạy vào nhà ga Phong Nhứ cũ kỹ, Ôn Ngưng mừng rỡ như điên, kéo vali chạy chậm tới cửa ra vào. Trong lúc xếp hàng kiểm phiếu, cô nhịn không được nhìn đông ngó tây bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố mẹ ở trong đám người.

Ra khỏi nhà ga, Ôn Ngưng lao thẳng tới chỗ bố mẹ, một tay ôm mẹ, một tay ôm bố, làm nũng trong lòng bố mẹ thật lâu, cuối cùng bị mẹ mạnh mẽ kéo lên xe về nhà.

Bà ngoại sáu mươi tuổi đã sớm làm xong bữa cơm ngồi chờ ở nhà. Trong lúc ăn cơm, Ôn Ngưng líu ríu nói chuyện không ngừng, hận không thể kể hết chuyện một ngày ba bữa ở trường học ra, duy chỉ chuyện yêu đương là cô không nói ra, không phải cô muốn gạt người nhà mà vì cô vô cùng xấu hổ.

Nói tới ban nhạc cùng Hứa Kinh Hoài, bà ngoại nói: “Người ta có lòng tốt chiếu cố con lúc say rượu, con không thể để người ta chê cười được. Chờ đến khi khai giảng con mang trứng gà lên cho thằng bé đi.”

Ôn Ngưng: “...”

Tặng Hứa Kinh Hoài trứng gà ta ư, có hơi thái quá rồi.

Cô uyển chuyển cự tuyệt: “Hay là bà ngoại cứ giữ lại ăn đi.”

Mẹ Ôn cũng cảm thấy không ổn: “Mẹ à, hiện tại không lưu hành việc tặng trứng gà đâu, tặng giỏ trứng gà thì người ta cười chết mất.”

“Gà được nuôi bằng đồ ăn sạch mà, đến siêu thị cũng không có đâu.” Ngữ khí bà lão dâng cao, vô cùng kiên định như thể đó là một giỏ trứng vàng vậy: “Không được thì con lấy hộp sâm hoang dã trong phòng bà đi, tóm lại chúng ta không thể để người ta chê cười được.”

Ôn Ngưng hiểu dụng ý của bà cụ, bèn ôm cánh tay bà ngoại, tựa đầu vào vai bà nói: “Bà ngoại yên tâm, con sẽ không nợ nần người khác đâu.”

Bà cụ không tiếp tục nói về vấn đề tặng trứng gà nữa nhưng vẫn không từ bỏ ý định.

Cuộc sống ở nhà ấm áp vui vẻ, đảo mắt đã đến giao thừa, Trâu Chính gửi tin nhắn nói sau Tết, anh ta sẽ nghĩ biện pháp xin nghỉ quay trở về Bắc Xuyên, muốn Ôn Ngưng về trường sớm hai ngày để gặp mặt nhau.

Ôn Ngưng vốn dự định trở về sớm cùng mấy cô bạn cùng phòng đi chơi Cổ Trấn, vì kế hoạch thay đổi nên cô phải thông báo việc này vào nhóm chat chung.

Ngu Bắc Đường gửi tin nhắn cho Ôn Ngưng: [Qua đêm với Trâu Chính ư, cậu cẩn thận một chút.]

Bọn họ vừa mới xác nhận ở bên nhau không bao lâu, Ôn Ngưng cảm thấy chuyện kia còn rất xa xôi: [Bọn tớ còn chưa từng nắm tay nhau, không thể nhanh như vậy được.]

Trình tự yêu đương như nào cũng chỉ có con gái để ý, hơn nữa Ôn Ngưng không có kinh nghiệm yêu đương, hiện tại lại tràn ngập ảo tưởng về mối tình đầu tươi đẹp, về nụ hôn đầu. Nhưng trên thực tế, không phải lần đầu tiên nào của mỗi cô gái cũng là hồi ức tốt đẹp cả.

Ngu Bắc Đường từng yêu đương nên hiểu biết về người khác phái rõ hơn Ôn Ngưng: [Cậu thăm ban, ở bên ngoài chơi tất nhiên phải ngủ lại khách sạn rồi. Hơn một tháng qua, Trâu Chính đã đề cập chuyện này tới hai lần, có thể nhìn ra được anh ta vô cùng nóng vội, tốc độ của hai người không thể nào chậm được.]

Trâu Chính sốt ruột?

Trước kia Ôn Ngưng không nghĩ tới điểm này, theo đuổi cô lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì loại chuyện kia?

Cô có chút mê mang.

Đêm giao thừa, pháo hoa nổ tung.

Ôn Ngưng đứng trước cửa sổ nhìn pháo hoa, gửi tin nhắn cho Trâu Chính: [Chúc mừng năm mới.]

Hồi lâu sau, điện thoại di động rung lên.

Cô cúi đầu mở khóa màn hình, nhìn thấy nội dung tin nhắn, khóe môi đang nhếch lên chợt chậm rãi hạ xuống.

Là Hứa Kinh Hoài.

Hades: [Ôn Ngưng, chúc mừng năm mới!]

Ôn Ngưng lễ phép trả lời: [Chúc mừng năm mới anh Kinh Hoài!]

Suốt một đêm, Ôn Ngưng vẫn không nhận được lời chúc mừng năm mới của Trâu Chính. Ngày hôm sau Trâu Chính dùng điện thoại di động của người khác gọi điện thoại giải thích rằng điện thoại di động của anh ta bị đồng nghiệp làm rơi xuống nước, vì đúng dịp Tết nên phòng kinh doanh nghỉ hết, không làm lại được thẻ, phải đợi mùng 7 đi làm mới có thể bổ sung thẻ liên lạc.

Cuối kỳ nghỉ đông, cuộc trò chuyện giữa Ôn Ngưng và Trâu Chính cũng ít dần đi. Đến ngày khai giảng, Ôn Ngưng dựa theo kế hoạch trước đó, trở lại Bắc Xuyên trước hai ngày.

Ra khỏi nhà ga, Trâu Chính đột nhiên mất liên lạc, gọi điện thoại thế nào cũng không nhận.

Ôn Ngưng kéo vali nặng trịch, đứng trong đám đông ồn ào, không biết nên đi đâu.

Trâu Chính nói anh ta đã xin đạo diễn nghỉ hai ngày, sẽ tới đón cô, hiện tại không gọi được điện thoại càng chứng tỏ Trâu Chính bị kẹt xe hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ôn Ngưng lo lắng nên không dám tự tiện rời đi.

Cô kéo vali đi đến một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho Trâu Chính lần nữa nhưng anh ta vẫn không nhận, cuối cùng chỉ trả lời cô một tin nhắn: [Thật xin lỗi Ngưng Ngưng, anh vừa xuống máy bay đã bị người đại diện gọi điện thoại thúc giục tới công ty, không thể đến đón em rồi.]

Cảm giác chờ mong lập tức biến mất, Ôn Ngưng tức giận nhưng lại không thể làm gì, đành phải kéo vali đi xếp hàng gọi taxi về trường học.

Sau lễ, người người trở về thành phố nên nhà ga rất đông, người chờ xe taxi xếp thành hàng dài, Ôn Ngưng đứng ở cuối hàng như một đứa bé nhỏ sắp bị nuốt chửng trong biển người.

Nhiệt độ không ấm, trời còn có tuyết rơi, vừa lạnh vừa nhàm chán, Ôn Ngưng đeo tai nghe, định nghe nhạc gϊếŧ thời gian.

Bỗng nhiên một chiếc ô màu đen bung ra trên đỉnh đầu cô, tai nghe bên trái được lấy xuống, giọng nói ôn nhuận của người đàn ông truyền đến: “Có lạnh không?”

Ôn Ngưng ngửa đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng kia.

Trên người Hứa Kinh Hoài chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, cổ áo đối nghịch rõ ràng với yết hầu trắng lạnh bên trong càng khiến cho khuôn mặt tuấn tú kia có thêm hơi thở hormone mạnh mẽ của đàn ông.

Anh giật lấy vali trong tay Ôn Ngưng: “Đi thôi, tôi đưa em về.” Nói xong liền đi, không cho Ôn Ngưng cơ hội cự tuyệt.

Ôn Ngưng nghĩ tới trong hành lý còn có món quà mà người nhà ép phải đưa cho Hứa Kinh Hoài nên không từ chối nữa, nhấc chân theo sau: “Anh Kinh Hoài, sao anh lại tới nhà ga?”

Hứa Kinh Hoài nghiêng đầu: “Đi ngang qua.”

“À vậy sao, trùng hợp thật.” Ôn Ngưng nhu thuận đi theo Hứa Kinh Hoài. Vào trong xe, Hứa Kinh Hoài lấy tai nghe trong lòng bàn tay ra: “Có ngại tôi nghe một lát không?”

Vì chịu ảnh hưởng của bà ngoại nên Ôn Ngưng rất thích nghe kinh kịch, cô thành thật nói: “Có thể anh sẽ không thích thể loại âm nhạc này.”

Hứa Kinh Hoài ghé sát tai nghe: “‘Không thành kế’ sao, không tồi.”

Ôn Ngưng lặng lẽ đổi sang bài khác.

Hứa Kinh Hoài: “Tứ lang thăm mẫu.”

Cô lại đổi.

“Quý phi say rượu.”

“...”

Sao anh còn hiểu rõ cả kinh kịch như thế?

Ôn Ngưng kinh ngạc: “Anh cũng thích kinh kịch sao?”

“Ông cụ nhà tôi rất thích.” Hứa Kinh Hoài ôn nhã mỉm cười: “Mấy ngày nữa dẫn em đến rạp hát nghe.”

Ôn Ngưng: “Không cần đâu ạ, tôi đã làm phiền anh rất nhiều lần rồi.”

Cô gái nhỏ đã không muốn đi thì Hứa Kinh Hoài cũng không miễn cưỡng nữa. Đến cổng trường, Ôn Ngưng nói: “Người nhà tôi tặng anh một chút quà, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi khi say rượu lần trước.”

“Hả?” Hứa Kinh Hoài không kìm nén được niềm vui sướиɠ trong lòng: “Thay tôi nói lời cảm ơn đến họ.”

“Vâng.” Xuống xe, Ôn Ngưng nhận lấy hành lý từ tay Hứa Kinh Hoài: “Tôi lấy quà cho anh luôn nhé, tiện đường anh mang về luôn.”

Ôn Ngưng mở vali ngay vệ đường, cô ngồi xổm xuống tìm món quà người nhà gửi tặng cho Hứa Kinh Hoài.

Hứa Kinh Hoài rũ mắt nhìn thấy mấy chiếc túi nhỏ trong vali, có loại ren màu hồng nhạt, có hình dâu tây nhỏ, tất cả đều là kiểu dáng cô gái nhỏ yêu thích. Anh bèn liếc mắt sang chỗ khác: “Nếu không thì em cứ về ký túc xá tìm đi, tôi chờ ở dưới ký túc xá, em tìm được rồi đưa xuống đây.”

Ôn Ngưng nhìn đống quần áo bên người, nhiệt độ trên má thoáng chốc tăng lên, vội khép vali lại: “Vậy cũng được.”

Hứa Kinh Hoài tiếp nhận chiếc vali đã được khóa kỹ, lặng lẽ chuyển sang đề tài khác: “Quà gì vậy?”

Anh tự nhiên hỏi chuyện khiến Ôn Ngưng không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, nhiệt độ trên mặt hơi giảm xuống: “Đặc sản quê nhà thôi ạ, tuy bề ngoài không được đẹp như đồ bày bán trong siêu thị nhưng trăm phần trăm là nhân sâm hoang dã tự nhiên. Anh mang về nhà có thể làm trà hoặc nấu canh nhưng đừng dùng nhiều, nhiều quá sẽ nóng trong người. Nếu anh ăn xong có cảm giác khó chịu thì nhất định phải ngừng lại, thể chất nhiều người vốn không thích hợp dùng nhân sâm này đâu.”

Nghe cô lải nhải dặn dò, tâm tình Hứa Kinh Hoài càng tốt hơn, anh nhét tai nghe vào tai Ôn Ngưng: “Đã nhớ.”

Không bao lâu sau khi Ôn Ngưng tặng quà cho Hứa Kinh Hoài, bố mẹ cô gọi điện thoại nói có một vị Hứa tiên sinh gửi tới nhà rất nhiều trân phẩm quý báu.

*

Cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng là sinh nhật Lương Trình Châu, ban nhạc của bọn họ không đến quán bar biểu diễn mà cả bốn người cùng tham dự tiệc sinh nhật của Lương Trình Châu.

Khách khứa tham gia yến hội không giàu thì quý, đám người Ôn Ngưng chỉ là sinh viên bình thường, đứng giữa đó có cảm giác không thích hợp chút nào.

Lương Kinh Châu không thích trò chuyện xã giao với giới thượng lưu, đa số thời gian đều ở cùng một chỗ với các thành viên trong ban nhạc. Bốn người trẻ tuổi không có liên quan gì nhiều với giới thượng lưu nên tự đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, nói chuyện phiếm chơi trò chơi, thỉnh thoảng nhìn thấy minh tinh hoặc phú hào có danh tiếng, Lương Kinh Châu sẽ lặng lẽ kể mấy chuyện hay ho cho bọn họ nghe.

“Thanh Cao có chút khí chất nên mới lăn lộn được ở giới giải trí này, nếu Thanh Cao không hợp mắt thì sao có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của Dương Thừa nhiều năm như thế?”

“Bạn gái giả thôi, anh ta là gay đó…”

Mấy câu chuyện kia vô cùng xa lạ với cuộc sống thường nhật của người bình thường, đám người Ôn Ngưng say mê nghe hết chuyện này đến chuyện khác.

Tiểu K: “Hay là anh nói một chút về người chúng ta quen biết đi, ví dụ như anh trai của anh hoặc là anh Kinh Hoài ấy.”

Lương Kinh Châu cười nhạo một tiếng: “Hai người đó vô cùng nhàm chán, chỉ thích đánh cờ thưởng trà, không có gì để nói hết, làm bạn tốt cả đời là được rồi.”

“Đều không có bạn gái ư?” Cốc Thiên hỏi.

Lương Kinh Châu lắc đầu: “Yêu đương có thú vị bằng chơi cờ không?”

Cốc Thiên: “...”

Hai tay Ôn Ngưng chống má nghe bạn bè nói chuyện phiếm, ánh mắt vô tình đảo lên trên, nhìn thấy Hứa Kinh Hoài ở lầu hai.

Anh mặc áo sơ mi trắng, hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên lan can lầu hai, trong tay là một ly sâm banh màu hổ phách, kính mắt mỏng dính, trong suốt, ánh mắt dịu dàng dưới gọng kính rơi xuống người Ôn Ngưng.

Cách nhau một khoảng không xa, Ôn Ngưng vẫy tay cười cười.

Sảnh yến hội ở tầng một có rất nhiều người nhốn nháo, đi tới đi lui.

Vậy mà Hứa Kinh Hoài chỉ nhìn thấy Ôn Ngưng, cô gái nhỏ xinh đẹp sạch sẽ giống như dòng nước suối trong khiết không tạp chất trong núi sâu, biết rõ cô không có tạp niệm, chỉ đối đãi với anh như một người anh trai bình thường nhưng anh vẫn cố chấp, không muốn dời tầm mắt đi dù chỉ một chút.

Ôn Ngưng đứng dậy đi lấy thức ăn, ánh mắt Hứa Kinh Hoài cũng đi theo.

Lương Trình Châu đi lên tầng hai, đứng ở bên cạnh Hứa Kinh Hoài, theo phương hướng của anh nhìn đến người kia, hắn che môi ho nhẹ một tiếng.

Hứa Kinh Hoài nghe thấy tiếng động mới thu hồi tầm mắt, nâng ly rượu xoay người: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lương Trình Châu chạm ly với anh, ánh mắt lại rơi xuống người kia: “Để ý sao?”

Hứa Kinh Hoài không trả lời.

Lương Trình Châu và Hứa Kinh Hoài quen biết nhau nhiều năm, hắn đã từng chứng kiến rất nhiều thời khắc quan trọng trong cuộc đời Hứa Kinh Hoài nhưng chưa bao giờ thấy anh yêu đương với ai cả.

Có rất nhiều người từng thổ lộ tình cảm với Hứa Kinh Hoài, mỗi lần anh đều lễ phép cự tuyệt, những năm gần đây không hề rung động với bất kỳ người nào cả. Thậm chí còn trở thành ‘kỳ hoa’ trong giới thượng lưu, nhiều người không thích anh đã từng mỉa mai rất nhiều lần.

Người bên ngoài không biết nhưng Lương Trình Châu hiểu rất rõ.

Tình huống trong nhà họ Hứa có chút phức tạp, Hứa Kinh Hoài không nơi nương tựa, muốn đứng vững thì chỉ có thể tính toán cho bản thân mình, không có chỗ cho tình cảm cá nhân.

Hiện giờ tình hình Hứa Kinh Hoài trong nhà họ Hứa đã chuyển biến tốt đẹp, chắc hiện giờ anh mới suy nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân. Lương Trình Châu vô cùng cao hứng, chỉ là cô gái anh nhìn trúng còn quá nhỏ tuổi, với thân phận là một người bạn, Lương Trình Châu vẫn nhắc nhở: “Mới mười tám thôi.”

Hứa Kinh Hoài nhướng mắt, liếc Lương Trình Châu một cái, cảm xúc rõ ràng: “Trưởng thành rồi.”

“Vậy cũng vô dụng thôi.” Lương Trình Châu âm thầm thở dài: “Em trai tớ nói cô bé có bạn trai rồi.”

Hứa Kinh Hoài lắc nhẹ ly rượu, chẳng thèm để ý, bày mưu tính kế: “Sẽ sớm chia tay thôi.”