Chương 26: Draco yếu ớt và khiển cường.

—o0o—

Từ nhỏ đến lớn, Draco đều rất sùng bái cha của mình, lịch sự cao quý, thực lực hạng nhất, khi cậu câu phải chuyện khó có thể giải quyết thì ý nghĩ đầu tiên phải tìm ba để tìm sự giúp đỡ, ba tuyệt đối là cột cây để dựa vào. Khi ba cậu bị giam vào Azkaban, cậu đau khổ mất mát, lại vẫn luôn ôm tin tưởng với ba mình, ba sẽ còn trở về.

Nhưng, hiện tại, Chúa tể hắc ám nói lại, ba đã chết.

Draco cũng không rõ lắm mình sẽ trở lại Hogwarts như thế nào, bạn đã chiến đấu ba lần hỗ trợ về phòng ngủ của mình, sau đó ngồi ngáp người trên giường. Sau khi chết Yên tĩnh và trống rỗng đi qua, cảm thấy căng thẳng thư giãn trong lòng, cổ như bị ai cứng khó thở, ba, đã chết.

Căn phòng không hoa hồng um như mực, khe nhẹ duy trì tiếng đòi hỏi liên tục bị đè nén, bất lực, đây là Draco Malfoy yếu ớt mà chưa từng có người nhìn thấy.

***

Ngày cuối tuần, Draco bỏ lỡ bữa sáng ở lễ đường, rất muộn cậu mới đứng lên, kéo cái thân hình nặng nề vào phòng tắm xử lý chính mình. Cậu là một Malfoy, cậu là một quý tộc, bây giờ cậu còn là nhân vật tụ của Nhà Slytherin, cậu không có quá nhiều thời gian để đau buồn.

Hiện thực có thể ép người ta trưởng thành, sau khi cơ sở vững chắc trong lòng Draco đã ổn định, dù không muốn thế nào, cậu cũng có thể thấy mình đã trở thành trụ cột của gia tộc Malfoy. Sau này cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, cậu còn muốn bảo vệ cậu cậu, cho nên cậu không thể không cường cường.

Ếm cho mình một thần chú mê hoặc, che dấu đôi mắt đỏ như thỏ, hiển cường lên , Draco, câụ nói nhiều lần với mình trong lòng, Bạn đã không còn là một đứa trẻ nữa .

Đi ra phòng ngủ Draco vẫn là bộ phong cách nghễ, lại thiếu đi một phần khí thế hoang vọng đại đại, cậu vừa mới tới phòng sinh hoạt chung đã bị Blaise summ được, đối phương như đã đợi cậu rất lâu.

“Draco, không xảy ra chuyện gì chứ?” Blaise lo lắng hỏi, đêm qua cậu thấy giáo sư Snape đẩy mạnh bạn tốt vào phòng ngủ, sáng sớm ngày hôm nay bạn tốt lại yên bữa sáng. Tuy rằng cuối tuần rất nhiều học trò đều ngủ say không ăn dậy sáng nhưng Draco làm Huynh trưởng giờ đều sẽ đến, duy trì trật tự bàn ăn cũng là trách nhiệm của năm trên.

“…Tôi không sao.” Draco nở nụ cười, lựa chọn một vị trí ngồi xuống.

Blaise ngồi ở một bên, hiểu biết Draco hoàn thiện suy nghĩ của đối phương, “Draco?”

“Tôi chỉ mệt mỏi một chút thôi.” Draco trừng mắt lại tựa vào lưng bạn tốt. Cả nhà Zabini trong chiến tranh vẫn luôn ở trung lập, Blaise không giống cậu, cậu không thể liên lụy cậu ấy. Nghĩ đến đây, Draco lại mở mắt ra, vỗ về vai Blaise, “Yên tâm đi, thật sự mình không có việc gì.”

Đây không phải là bộ tạo phong cách cho người yên tâm, Blaise thở dài trong lòng, bạn biết trong thời trang bất kỳ cảm giác hiện tại, có một số việc làm ngay cả bạn tốt cũng không tiện nói. Nếu Draco không mở miệng thì ý còn cách nào, “Mình có theo một ít bánh mì về, cậu còn chưa ăn gì đúng không?”

Draco gật đầu, cầm lấy bánh mì bạn tốt đưa bắt đầu ăn, hiện tại cậu căn bản không muốn ăn thứ gì, chỉ có thể ép chính mình thổi tiềng miếng xuống. If a Malfoy đói bụng sẽ bị người ta chê cười!

***

Salazar chỉ cần không có lớp cơ bản chính là loại hình ăn uống không đủ ngủ rồi tự tỉnh, cho nên cuối tuần với cậu mà nói thì tuyệt đối là tác động thụ động.

Lucius lại không tốt số như vậy, ăn chưa ăn no, ngủ thì không ngon, còn phải dậy sớm làm bài tập. Sáng sớm bận rộn rồi nhìn mong thằng bé rời giường, để con cú đi đặt một ít cái ăn. Anh cân nhắc trong lòng, dù đi hầm ăn phần ăn công tác của Severus cũng là một loại hạnh phúc trăm phần trăm với anh bây giờ.

Salazar chồn trắng sáng bóng lên vai, người rồi đi ra ngoài, vừa đến phòng sinh hoạt chung đã tìm thấy Draco và Blaise ở bên trong, tên nhóc kia lại đang ăn cái gì? Không giống bánh ngọt. Cái thu hút ánh mắt Salazar đầu tiên viễn viễn là đồ ăn.

Draco cũng thấy vị em trai thật thật giả giả xuất hiện, lần này mắt bạn trở nên phức tạp. Nếu chàng bé thật sự là con riêng của ba thì dù chàng bé này không có tình cảm với mình thì cũng sẽ xuất hiện với ba, chuyện của ba…

Salazar dừng một bước rồi tiếp tục ra bên ngoài, nước sông không phạm nước giếng, đây là phương thức ở giữa cậu và Draco.

“Khoan đã!” Draco đứng lên, nói ra, “Abraxas.”

Salazar kỳ quái quay đầu, chồn trắng thì cứng đơ, con của anh lại lên dây nào!

Blaise vừa thấy vấn đề này cũng đã biết không nên tiếp tục ở đây, “Tôi còn chút việc, đi trước nhé.” Chuyện bên trong gia đình Malfoy, cậu cũng không tiện nghe.

Draco cảm kích Blaise rời đi, cậu nhìn về phía thằng bé bạch kim vẫn luôn mang vẻ mặt hời hợt, “Em…” Chuyện cần phải nói nên bắt đầu từ nơi này.

Salazar không giận dữ, cậu hắt căm vào mặt của đối phương, “Mắt anh làm sao vậy?” Đây không phải là quan tâm, chỉ là nghi vấn. Thần chú mê hoặc bình thường không có tác dụng với Salazar.

“Cái gì?” Draco không phản ứng.

“Mắt đỏ.” Salazar chỉ ra sự thật.

“Không có!” Draco lập tức nhảy dựng, phản biện lớn tiếng. Mặc dù nói như vậy, cậu vẫn lập tức chạy đến trước trục lớn trong phòng sinh hoạt chung xem xét, rõ ràng là không có, chú thích của cậu vẫn đang có kết quả hiệu quả.

Salazar nhướng mày, xoay người bước đi, Godric đã từng một lần làm đôi mắt đỏ đỏ, hỏi là xảy ra chuyện gì cứng rắn nói không, giống với Draco bây giờ. Sau đó Salazar mới biết, Godric là vì đã khóc, vậy Draco cũng thế sao?

Đặt thư đồ ăn xong, Salazar như có điều suy nghĩ thông đồng trở về hầm, cậu lại không phải Draco, nói qua đối phương không thấy cậu. Xuất phát từ tò mò nào đó, Salazar dùng một thần chú ảo ảnh, đi theo sau Draco, đi theo tới địa điểm là… hầm? Salazar mày mày, cậu không có cảm xúc với nơi này.

Lucius rất buồn, dù là đôi mắt Dra đỏ lên hay là hành động theo dõi hiện tại của thằng bé.

Snape mở cửa thấy người tới không nói gì, lời an ủi không phải phong cách của anh, anh tránh người bảo vệ ủng hộ tiến vào nhưng lũ trẻ này bé không hoàn động động, “Draco?”

Draco khởi đầu, cậu không phải tới đây để tìm kiếm an ninh, “Ba đỡ đầu, chuyện của ba xin đừng nói cho mẹ biết.”

Lucius càng thêm buồn phiền, anh có chuyện gì chứ?

“Trò định giấu cô ấy.” Snape nhìn thiếu niên lớn lên chỉ trong một đêm, nói thật.

“Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.” Giọng Draco sắc nét, nói trốn tránh cũng tốt, nói sợ hãi cũng thế, cậu chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt mẹ sẽ liền đau lòng, “Con không muốn thấy bà đau lòng.”

Dự cảm bất thường tràn ngập trong lòng Lucius, nói thế nào cũng thật giống như tin dữ về anh…

Từ hô này đủ để tác động lên cảm xúc của Salazar, mẹ là người thân duy nhất của cậu, cũng là người duy nhất sẽ có dốc hết sức bảo vệ cậu. Bà dạy cậu bé phân biệt nguy hiểm, dạy cậu học cách sống sót sinh tồn, sẽ lộ ra nụ hôn nhẹ nhàng nhạt nhạt cổ vũ cậu. Cậu thường nghĩ, cậu bé sẽ mạnh hơn, mạnh đến có thể bảo vệ mẹ, mạnh đến không để mẹ tỏa ra vẻ mặt thường đau buồn. Đáng tiếc, năm sáu tuổi, mẹ đã chết, trước khi chết còn đang lo lắng cho cậu.

“Sal, đừng mang mặt lạnh lùng, con còn là một đứa trẻ…”

“Sal, đừng chán ghét phù thủy, bọn họ thật sự rất tốt…”

“Sal, con có một tấm lòng hiền hiền, sẽ có người nhìn thấy…”

“Sal, đừng thất vọng với thế giới này…”

Trong lúc nhất thời, những lời mẹ đã từng nói vang lên bên tai, Salazar rũ mắt xuống, con mắt trầm phức tạp. Cho dù đến lúc chết, mẹ vẫn cố gắng chấp nhận rằng con trai càng thích hợp ở thế giới phù thủy.