Chương 4: Tai nạn

Hơn nửa tháng trôi qua, vẫn không có tin tức của gia sư.

Tuy rằng dưới sự ân cần dạy bảo và tận tình khuyên nhủ của Kỷ Dư Thư, Kỷ Manh Manh đã đồng ý hạ thấp ‘tiêu chuẩn’ của mình xuống, nhưng sau khi giai đoạn thứ nhất đó thông qua, ở giai đoạn phỏng vấn thứ hai, có thể tìm được người hợp ý một chút cũng không dễ dàng.

Nhưng mà, Kỷ Dư Thư cũng sàng lọc ra năm người cuối cùng từ trong bốn mươi ứng cử viên, nếu không có gì bất ngờ, gia sư riêng của Kỷ Manh Manh sẽ chọn một trong năm người bọn họ.

Trong lúc đó, Kỷ Manh Manh thi giữa kỳ hai.

Khi Kỷ Dư Thư đón con gái về, thấy trên người con gái tràn ngập vẻ sung sướиɠ, vui tươi hớn hở, tươi cười xán lạn, còn luôn lén lút liếc nhìn cô, cô hỏi: "Hôm nay Manh Manh rất vui vẻ sao? Ở trường học có chuyện gì vui sao?" Quả nhiên, vừa nghe Kỷ Dư Thư hỏi như vậy, Kỷ Manh Manh cười càng tươi hơn.

"Mommy thật thông minh."

"Ồ? Đoán đúng rồi? Vậy là đã có chuyện gì vui vậy?"

"Mommy đoán thử xem đi."

Kỷ Dư Thư sửng sốt.

Chuyện này không bình thường lắm.

"Ừm… Nhận được thư tình của Tiểu Hổ?"

"Không phải." Kỷ Manh Manh chu cái miệng nhỏ lên:"Tháng trước con đã nhận được thư tình của Tiểu Hổ, mommy đoán lại đi."

"Vậy… Được giáo viên khen thưởng?" Thấy hai mắt Kỷ Manh Manh hơi sáng lên một chút, Kỷ Dư Thư biết mình đã đoán đúng: “Manh Manh nhà ta giỏi quá."

"Đó là đương nhiên, con chính là con gái của mommy mà." Kỷ Manh Manh vừa nói vừa ưỡn ngực, cô bé kiêu ngạo nói: "Mommy biết vì sao con lại được giáo viên khen không?"

"Hả?" tuy rằng Kỷ Dư Thư đang nói chuyện với con gái, nhưng hai mắt lại vô cùng chuyên chú quan sát tình hình giao thông ở phía trước, dù sao hiện giờ con đường cũng đang thi công.

"Mommy không biết, Manh Manh nói cho mommy được không?" Kỷ Manh Manh chỉ đang đợi những lời này của Kỷ Dư Thư.

Cho nên, từng câu từng chữ cô bé nói vô cùng chậm rãi mà lại lớn tiếng: "Bởi vì lần này Manh Manh thi được 59 điểm ạ!"

Khi con số 59 điểm này dừng ở trong tai, chân phải Kỷ Dư Thư nhanh chóng đạp phanh:

"Manh Manh, dựa vào phía sau, giữ chặt dây an toàn!"

Kỷ Manh Manh bị tình huống đột này này doạ sợ, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng phản ứng theo những gì Kỷ Dư Thư nói trước.

"Két — Két —"

Những tiếng thắng xe chói tai vang lên, ở trên con đường chạng vạng tối, vô cùng chói tai.

Trong đầu Kỷ Dư Thư trống rỗng, ý thức duy nhất của cô đó là nắm chặt tay lái, nếu không chỉ cần hơi lệch đi một chút, bất kể là đυ.ng vào xe của người đi đường hoặc là sẽ đυ.ng vào cột điện trên phố, cũng đều sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng hơn.

Cô không chắc có thể dừng lại hay không.

Nhưng cô cũng không thét lên.

Chỉ là vào một giây cuối cùng, cô nhắm mắt lại cảm nhận lực và quán tính của xe, tất cả dường như đều chỉ trong nháy mắt, nhưng lại kéo dài như một pha quay chậm trong phim.

Kỷ Dư Thư thở phào thật mạnh một hơi.

Sau đó, chậm rãi mở mắt ra.

Kỷ Manh Manh ở ghế sau mở tròn hai mắt, đôi mắt ngân ngấn nước mắt trông như một chú thỏ con bị kinh sợ, nhưng Kỷ Dư Thư nhìn lướt qua kính chiếu hậu, sau khi chắc chắn con gái không bị thương, bất chấp những vấn đề khác, cô vội vàng mở cửa xuống xe.