Chương 6: Chọc ghẹo

Hai người nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu, sau đó, vẫn là Kỷ Dư Thư tỉnh táo lại trước, cô cười nói: "Yên tâm đi, chị là người đã ra xã hội lăn lộn rồi, dễ lừa gạt như vậy sao?" Kỷ Dư Thư thường sẽ không dùng kiểu nói trêu ghẹo này nói chuyện với người lạ.

Cũng không biết vì sao, lời nói lại tự nhiên bật thốt ra như vậy với người đàn ông ở đối diện này.

Giống như hai người rất thân thiết.

Sau đó quả nhiên cô nhìn thấy, sắc mặt đối phương đỏ ửng lên như cô mong muốn.

Da mặt người đàn ông cực kỳ mịn màng, trắng nõn đẹp mắt, trông như một lớp men gốm chất lượng tốt nhất, sáng bóng nhưng không hề nữ tính, khiến cả người anh trông như một quý tộc thời Trung Cổ ở Châu Âu, tản ra một sức hấp dẫn độc đáo.

Tràn ngập dụ hoặc.

Ít nhất, đối với Kỷ Dư Thư là như vậy.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất vì sao trước kia cô lại bị ba của Kỷ Manh Manh quyến rũ.

Trên người người đàn ông đó có tính chất đặc biệt, đối với cô đó là một sự hấp dẫn không thể nào kháng cự được.

Tần Hướng Hải cũng không biết trong đầu Kỷ Dư Thư suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên anh có loại cảm giác bị lợi dụng.

"Sao cô biết tôi ít tuổi hơn cô?” Sau khi buột miệng thốt ra một câu nói giống như oán giận, hai người đều ngây người một chút.

Khuôn mặt Tần Hướng Hải càng đỏ hơn.

Cho dù anh đã cố gắng hết sức che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, nhưng ở trong mắt Kỷ Dư Thư, cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Khi cô chuẩn bị mở miệng, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng gọi sợ hãi.

"Mommy…" Kỷ Dư Thư quay đầu lại, Tần Hướng Hải cũng nhìn về phía sau theo ánh mắt cô, chỉ thấy một cô bé cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc như một nàng công chúa đứng ở phía sau Kỷ Dư Thư.

Người cô bé gọi là?

Tần Hướng Hải không có cơ hội chần chừ, Kỷ Dư Thư đã dùng một tay kéo Kỷ Manh Manh vào trong lòng ngực.

“Sao lại xuống xe? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần đi khám bác sĩ không?" Kỷ Manh Manh chớp chớp mắt sau đó lắc đầu.

"Không cần đâu mommy, Manh Manh không có sao." Âm thanh nũng nịu, nghe có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Nhưng tuy rằng cô bé nói chuyện với Kỷ Dư Thư, nhưng ánh mắt Kỷ Manh Manh lại nhìn về phía Tần Hướng Hải.

Trong ánh mắt cô bé lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao, trong sáng lạ thường.

"Mommy đυ.ng vào anh đẹp trai này sao?"

"…"

“Hả?"

Kỷ Dư Thư và Tần Hướng Hải nghe Kỷ Manh Manh nói xong đều sửng sốt.

Vẫn là Tần Hướng Hải phản ứng lại trước, anh sờ sờ mũi, ở dưới ánh mắt trong vắt của cô bé, anh trầm giọng nói: "Không, mẹ cháu… Mẹ em không đυ.ng vào anh."

Sau khi Kỷ Manh Manh nghe xong, dáng vẻ khoa trương làm động tác thở phào: "Vậy là tốt rồi, nếu không mommy sẽ đau lòng."

"…"

Kỷ Dư Thư đột nhiên nghi ngờ, có phải con gái mình bị đâm choáng váng rồi không.

"Mommy, anh trai đó cũng thật đẹp trai."

"Mommy cũng cảm thấy như vậy đúng không? Con thấy khi mommy và anh trai đó nói chuyện, hai tai mommy cũng ủng đỏ lên, cô giáo nói, đó gọi là thai nghén… Ừm… Không đúng, là thẹn thùng." Kỷ Dư Thư mở đèn phòng khách, sau khi đặt bữa tới mới mua về lên bàn, cô không thể nhịn được nữa mắng con gái đang rất vui vẻ ríu rít một tiếng: "Kỷ Manh Manh, con yên tĩnh đi!"