Chương 1

Trong mùa đông tiêu điều, chiếc lá cuối cùng trên cành khô bị gió bấc khẽ thổi, yếu ớt rơi xuống trước cửa sổ cũ nát đóng chặt, thi thoảng thoát ra tiếng thở dài. Trong cửa sổ, lò sưởi phía trong ánh lên tường bóng chớm lửa mỏng manh phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt, hoàn toàn không thể làm cho tường đá xám xịt trong phòng ấm lên, cũng không thể giữ lại nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ ốm đau nằm đang trên giường.

Gió lạnh gào thét theo khe cửa sổ bay vυ"t vào, khiến cho người phụ nữ liên tục ho khan một cách kịch liệt, cô gái ngồi ở mép giường nhanh chóng cầm lấy nước đặt cạnh lò sưởi cho bà, ly nước ấm áp lại bị bà nhẹ nhàng đẩy ra.

“Agatha . . . Con gái của ta. . . Mẹ xin lỗi con, từ lúc con sinh ra đến bây giờ, ta chưa từng cho con được sống tốt một ngày nào."

Từ hình dáng khuôn mặt của người phụ nữ, mơ hồ có thể thấy được mỹ mạo thoát tục, nhưng do chịu ấm ức cùng bệnh tật tra tấn nhiều năm, đã khiến cho bà tiều tụy đến mức gần như không ra hình người. Nghe xong lời này của bà, cô gái nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: "Mẹ. . . Đừng nói như vậy, con sống rất tốt, con còn có người mà, chỉ cần người dưỡng bệnh thật tốt, đối với con đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất."

“Đứa nhỏ ngốc. . .”

Người phụ nữ cười khổ lắc lắc đầu, yêu thương mà nhẹ vỗ về mái tóc bạch kim mềm mại của con gái một hồi lâu, mới lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc gương có một mặt kim loại khắc hoa, chậm rãi để vào lòng bàn tay cô gái: “Bé con. . . Bệnh tật của mẹ đã tiêu hao hết tài sản của chúng ta dành dụm, ta chỉ có thứ này để lại cho con.

Đây là di vật của Kính Chi Quốc, tổ tiên chúng ta đã tạo ra một quốc gia bất khả tư nghị, nhưng cuối cùng lại lựa chọn rời khỏi, thứ liên hệ duy nhất còn lại chính là chiếc gương này. . . Có được huyết mạch của Kính Chi Quốc chúng ta, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quốc gia trong truyền thuyết thông qua chiếc gương này và nhận được sự chỉ dẫn từ nó."

Nói tới đây, người phụ nữ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ là không biết sau nãy sẽ xảy ra chuyện gì, trong gương chỉ có thấy băng tuyết, sương mù. . . Bé con à. . . Ta hy vọng con có thể nhìn thấy thứ ta không thể nhìn thấy, cũng hy vọng chiếc gương này. . . Có thể mang lại cho con sự hạnh phúc. . .”

Người phụ nữ dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng để nói xong câu này, sau khi nhìn con gái nhận lấy gương xong, bà mỉm cười rồi nhắm hai mắt lại. Nhận thấy được hơi thở của mẹ càng ngày càng mỏng manh, nước mắt tràn ra từ mi mắt của cô gái, cô muốn giữ lấy tay xin mẹ đừng đi, nhưng duỗi tay về phía trước lại không bắt được gì, cô mặt đầy nước mắt mà mở to mắt, mới phát hiện cảnh tượng vừa rồi chỉ là hồi ức bi thương trong mơ.

Agatha từ dưới gối lấy ra một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn, đặt trước ngực một hồi lâu. Sau đó cô đứng dậy rửa mặt xong mới đem gương cất vào một chiếc túi nhỏ, bỏ vào trong lòng ngực, mở cửa bước ra ngoài.

Đầu mùa xuân thời tiết âm tình bất định, gió lạnh thổi tới vẫn lạnh buốt xương như mùa đông, áo cũ trên người Agatha không ngăn được gió lạnh, sáng sớm ra ngoài đã run run vài lần, dù vậy trên đường tới vườn táo, cô vẫn tươi cười mà chào những người gặp được trên đường.

Hầu hết người trong trang viên đều biết cô, sôi nổi thân thiết mà đáp lại lời chào, nhưng lâu đài cách đó không xa có khách quý tới chơi, lượng người làm thuê trong trang viên lại gia tăng, những người làm mới này thường là thân thích của người làm cũ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Agatha, rất khó để không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau khi cô ấy rời đi, có người không nhịn được mà hỏi người thân kế bên.

“Cô gái kia là ai vậy? Thật xinh đẹp, tôi chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, trang điểm lên nhất định không thua những quý nhân trong lâu đài kia.”