Chương 29: Nụ hôn của Ngôn Ngôn không đáng tiền

Cô gái mặt tròn hiểu ý, giả vờ như vừa bị trúng tiếng sét ái tình.

Ngay lúc này, cô ấy hô lên: "Trời đất ơi, tôi hạnh phúc quá đi mất, cậu bạn nhỏ à, em giỏi quá."

Nói xong, cô ấy đứng lên, lại nói với Thẩm Thanh Thanh, "Cái đó, vậy tôi có thể lại mua thêm hai củ cái trắng để được chụp ảnh cùng cậu bạn nhỏ này không? Thực ra, tôi cũng sắp kết hôn, cũng dự định sinh con, nghe người ta hay nói, trong thời gian thai kỳ, người mẹ thường ngắm nhìn những bức ảnh đáng yêu của trẻ con thì sau này khi sinh con ra, con của họ cũng đáng yêu y như vậy."

Thẩm Thanh Thanh nghe xong, liền nói ngay, "Chụp mỗi kiểu ảnh mà thôi, không cần phải mua cải trắng đâu. Nào, ra đây, lấy điện thoại ra đi, tôi chụp cho hai người một kiểu."

Trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, cậu bạn nhỏ Ngôn Ngôn phát hiện chị gái nhỏ này cũng không tệ lắm, thoạt nhìn sạch sẽ, trên người cũng không có mùi nước hoa nồng nặc, chỉ có hương chanh thoang thoảng của bột giặt.

Thế là cậu cũng chủ động gật đầu nói, "Chị ơi, em cùng chị chụp ảnh. Và em cũng chúc chị sau này sinh được một em bé thông minh, xinh đẹp ạ."

Hai cái đầu ghé vào nhau, trên di động dừng lại là hình hai khuôn mặt tươi cười, trông vô cùng ấm áp.

[Oa mẹ ơi, hâm mộ chết mất, mị cũng muốn cùng chụp ảnh với nhãi con Ngôn Ngôn.]

[Ngôn Ngôn giỏi ăn nói quá đi, thật là đứa bé hiểu chuyện.]

Chụp ảnh xong, cô gái mặt tròn ra về với hai củ cải lớn vì kế tiếp còn có công việc phải làm.

Nhìn bóng lưng của chị gái nhỏ, Thẩm Thanh Thanh chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao bé xíu của Chu Gia Ngôn, "Thấy chưa, mama đã nói là không có gì khó đâu mà. Với lại người con hôn gió còn là chị gái nhỏ ngọt ngào, mềm mại đấy nha."

Nếu khách hàng đều như thế này, Chu Gia Ngôn ngẫm nghĩ một lát, xem ra cũng không khó để tiếp nhận như vậy.

Nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật mẹ kế cậu "Bán con cầu vinh", cậu quay lưng đi, tỏ vẻ không muốn phản ứng với người mẹ kế vô lương tâm này.

Đối với Chu Gia Ngôn mà nói, cậu cũng không biết đây là tin tức xấu hay là tốt nữa, sau khi chị gái nhỏ kia rời đi, việc buôn bán của bọn họ một lần nữa rơi vào trạng thái ế ẩm, cả nửa tiếng nhưng lại chỉ bán được hai củ cải trắng cho chị gái kia.

Thẩm Thanh Thanh đối với điều này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao nơi này cũng tương đối vắng vẻ, người qua lại vốn đã rất thưa thớt, có bao nhiêu người có hứng thú hôn gió với một cậu bé mình không quen biết đây? Cô cũng không trông cậy lắm vào việc dựa vào con trai hôn gió để bán rau củ, cô chỉ là muốn chọc cho cậu bạn nhỏ này thẹn thùng chơi.

Đương nhiên, bây giờ bắp cải không có ai mua, cô hiển nhiên có lời muốn nói.

Thẩm Thanh Thanh vuốt cằm, lắc đầu cảm thán nói, "Thật là đáng tiếc ghê, xem ra nụ hôn gió của Ngôn Ngôn không đáng tiền lắm, có vẻ là không có ai sẽ vì nụ hôn gió của Ngôn Ngôn mà mua củ cải trắng rồi."

[Ha ha ha ha ha, Ngôn Ngôn thế mà còn bị ghét bỏ.]

[Đó đều là bởi vì bọn tôi không có ở đó được không! Nếu mà tôi có ở hiện trường, tôi nguyện ý mua cả xe củ cái trắng luôn, để cho Ngôn Ngôn hôn đến rách da thì thôi.]

[Chương trình còn chưa được phát sóng trên TV, đoán chừng trong thị trấn nhỏ này có rất ít người xem truyền hình trực tiếp, đương nhiên là sẽ càng ít người sẵn sàng mua củ cải trắng vì nụ hôn gió của một đứa trẻ rồi.]

[Chớ khinh thiếu niên nghèo! Chờ đến khi chương trình được phát sóng, Ngôn Ngôn của chúng ta nhất định sẽ trở thành đứa trẻ nổi tiếng nhất cả nước, trở thành đỉnh lưu, để cho đám người phàm ngu xuẩn kia hối hận chết mới thôi.]

Nghe Thẩm Thanh Thanh nói, Chu Gia Ngôn lập tức mở to hai mắt, cậu đã nỗ lực nhiều như vậy, mẹ kế lại còn nói nụ hôn gió của cậu không đáng tiền! Lần này, cậu thực sự sẽ không bao giờ phản ứng lại mẹ kế nữa!

Nhìn thấy bánh bao nhỏ trước mặt tức giận thành cá nóc, Thẩm Thanh Thanh có chút buồn cười, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn như cục cơm nắm, "Được rồi, vẫn là nên mời một đống khách đến để cho con hôn gió từng người một đúng không? Không ngờ Ngôn Ngôn nhà chúng ta lại có chí hướng lớn như vậy đấy."