Chương 50: Hồi ức

Đối với câu trả lời này, Thẩm Thanh Thanh vẫn không hài lòng, điều này không cần nó nói cô cũng có thể đoán được, ok?

Cô tiếp tục dò hỏi tới cùng, "Vì sao anh ta lại đột nhiên thức tỉnh? Là do tôi đến nên anh ta mới thức tỉnh sao?"

Ký chủ quá mức thông minh, cho nên hệ thống chỉ có thể bàn luận với Thẩm Thanh Thanh về cốt truyện "Ký chủ, cô có cảm thấy tam quan trong nguyên tác có chút lệch lạc hay không?"

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, cô cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng thì đã sớm phun tào như điên.

Thẩm Lâm Nhan là nữ chính trong nguyên tác, bề ngoài mặc dù vô cùng thiện lương, chăm sóc con riêng rất tốt, được cả gia đình nhà chồng yêu quý. Tuy nhiên đồng thời cô ta lại khích bác, kí©h thí©ɧ "Thẩm Thanh Thanh" làm tổn thương một đứa trẻ khác mà trẻ con hoàn toàn vô tội, Thẩm Thanh Thanh đương nhiên sẽ không cảm thấy người phụ nữ như vậy là người tốt.

Mẹ của nguyên thân là một người phụ nữ thành đạt, rất có năng lực, bởi vì có chút độc lập cùng mạnh mẽ nên liền trở thành lý do chính đáng trong nguyên tác để cha Thẩm một lần nữa tìm đến ánh trăng sáng ôn nhu, dịu dàng kia.

Cha Thẩm tên đầy đủ là Thẩm Hoành, trong mắt Thẩm Thanh Thanh ông ta đơn thuần chính là một kẻ bám váy vợ, chả được tích sự gì.

Thẩm Hoành chăm chỉ học tập, sau vài chục năm, cuối cùng cũng đỗ được đại học, sắp tốt nghiệp đại học thì nhận được học bổng ra nước ngoài, hoàn toàn là một con gà lắc mình biến thành phượng hoàng. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, ông ta đã đính hôn với mẹ của Thẩm Lâm Nhan, hai gia đình đã đồng ý cho bọn họ kết hôn sau khi ông ta trở về nước tốt nghiệp.

Mà sau khi nhìn thấy phồn hoa ở nước ngoài, Thẩm Hoành liền chướng mắt coi thường mối tình đầu quê mùa. Khi đó, ông ta lại gặp phải Lâm Sơ Vân đang lúc trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, cảm thấy người phụ nữ như vậy mới có thể xứng với ông ta lúc bấy giờ, thế là liền bắt đầu điên cuồng theo đuổi bà. Lâm Sơ Vân mặc dù là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ở trong tình yêu lại không khác gì ngốc bạch ngọt, rất nhanh đã bị Thẩm Hồng đuổi tới tay, thậm chí còn không để ý sự phản đối của Lâm gia, trở về nước cùng Thẩm Hoành lập nghiệp.

Sau khi Thẩm Hoành theo đuổi được bạch phú mỹ, liền vụиɠ ŧяộʍ trở về nhà, thoái hôn với Diệp Lệ Văn.

Về phần Diệp Lệ Văn, bà ta cũng không tính là người thâm tình gì, có nhan sắc đẹp tự nhiên, sau khi bị Thẩm Hoành từ hôn, bà ta liền gả cho một người đàn ông có gia cảnh khá giả. Chỉ tiếc là từ sau khi bà ta gả qua, công việc kinh doanh của gia đình đó liền bắt đầu sa sút, đến khi Thẩm Lâm Nhan bảy tám tuổi, cuộc sống càng là thu không đủ chi.

Lúc này, Thẩm Hoành đã có chút thành tựu trong lập nghiệp, vì muốn tu sửa lại phần mộ tổ tiên nên đã trở về quê hương và gặp được Diệp Lệ Văn - mối tình đầu của ông ta, vẫn còn xinh đẹp như xưa nhưng cuộc sống trôi qua đúng là quá khó khăn. Khi đó, Lâm Sơ Vân ở trong sự nghiệp lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập khiến Thẩm Hoành cảm thấy rất chán nản, cảm thấy mình là chồng nhưng chẳng có uy, thế là liền nhớ đến mối tình đầu dịu dàng năm đó.

Hai người cứ như vậy mày qua mắt lại, Diệp Lệ Văn còn vụиɠ ŧяộʍ nói cho Thẩm Hoành biết thật ra Thẩm Lâm Nhan chính là con ruột của ông ta. Sau khi ông ta đi, bà ta mới phát hiện mình mang thai, nhưng bà ta không nỡ bỏ con, nghĩ đến bản thân chỉ là một người phụ nữ nhu nhược không nuôi nổi đứa bé nên đành bất đắc dĩ lấy chồng.

Thẩm Hoành nghe vậy cảm động không thôi, thầm thề trong lòng sẽ bù đắp, đối xử thật tốt với hai mẹ con nhà bọn họ.

Thế là cứ như vậy, hai người với suy nghĩ riêng đã biến thành một mối tình đẹp, gương vỡ lại lành trong miệng của tác giả.

Còn người vợ đầu tiên Lâm Sơ Vân thì sao? Bà ấy đã vì Thẩm Hoành mà bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí còn không tiếc mà trở mặt với Lâm gia, lại chỉ đổi lại được mấy chữ "ngang ngược, không nói đạo lý" trong miệng tác giả, nhìn từ góc nhìn này, Thẩm Hoành lại càng có lý do để vượt quá giới hạn với Diệp Lệ Văn.

Nguyên chủ là con gái của Lâm Sơ Vân - người bị hại lớn nhất trong chuyện này, tác giả liền triệt để cưỡng ép cô ấy hắc hóa, giảm đi trí thông minh, tạo lý do để Thẩm Lâm Nhan trả thù, hãm hại Thẩm Thanh Thanh một cách chính đáng. Sau khi giải quyết được Thẩm Thanh Thanh, một nhà bọn họ liền trở thành một gia đình hoàn mỹ, không còn bất kỳ sự quấy rầy nào từ người ngoài.

Hồi ức kết thúc, Thẩm Thanh Thanh nói với hệ thống, "Ta đương nhiên là thấy rồi, với cái nguyên tác này ta có thể chửi thề xuyên đêm nhá."

Hệ thống tiếp tục đáp, "Cho nên hệ thống của chúng ta là chỉnh sửa những tam quan không đúng đắn trong tiểu thuyết này, đồng thời chọn ra người có nỗi oan thảm nhất trong tiểu thế giới ấy để tiến hành trói định, nhằm thay đổi vận mệnh của cô ấy và sửa lại sự lệch lạc của tiểu thế giới.”