Chương 11

Mạnh Vãn lệ nóng doanh tròng, cảm thấy mình đã làm rất tốt, cũng quyết định tắt bếp, không thử nấu thêm một món nào nữa.

Cô cầm thìa, bưng trứng xào cà chua đến trước mặt Tinh Tinh đang xem phim hoạt hình.

Bạc Tinh Tinh có chút nghi hoặc nhìn cô, Mạnh Vãn lãnh khốc nói: "Con ăn đi."

Bạc Tinh Tinh không hề phòng bị mà bị đút một miếng lớn, sau vài giây, đôi mắt bé nheo lại, khuôn mặt lộ ra vẻ bất ngờ.

Mạnh Vãn hài lòng, trên thẻ chương trình chỉ nói mẹ chuẩn bị cho con một bữa tối phong phú, về phần phong phú hay không thì do cô quyết định.

Mạnh Vãn lựa chọn bỏ qua vẻ mặt lên án của Bạc Tinh Tinh dặn dò nói: "Con ở nhà đừng chạy lung tung, mẹ đi ra ngoài một chuyến, sẽ về rất nhanh, con đừng lo."

Mạnh Vãn ra cửa, bây giờ cô phải đi tìm bữa tối thật sự.

Đi theo cột mốc đường, cô tìm được căn phòng nhỏ của Lục Nùng.

Căn nhà này thật sự rất đơn sơ, vách tường là tảng đá đơn giản nhất cộng thêm xi măng, cũng không sơn, chỉnh thể chiếm diện tích rất nhỏ trên cả khu đất.

Người mở cửa là Tạ Thừa Duẫn, thấy Mạnh Vãn thì rất lịch sự chào một tiếng dì Mạnh Vãn.

Vào trong phòng mới phát hiện bên trong còn nát hơn, mái ngói trên đỉnh đầu bị thủng ánh sáng chiếu vào bên trong, nếu trời mưa còn có thể có nguy cơ rỉ nước, cả phòng chỉ có một cái giường, bếp đất nấu cơm ngay bên cạnh giường ngay cả nồi cơm cũng không có, Lục Nùng đang rửa sạch bếp lò.

Thấy cảnh này, Mạnh Vãn đau lòng sờ mái tóc đen mềm mại của Tạ Thừa Doãn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chị Lục Nùng, em tới là mời chị tới nhà em nấu cơm, có thể chứ, chúng ta dùng chung nguyên liệu nấu ăn nhé."

Cô tìm đến Lục Nùng cũng là có nguyên nhân, cô đã xem Weibo của Lục Nùng, Lục Nùng thường xuyên đăng đồ ăn mình làm lên đó.

Lục Nùng hơi suy tư thì lập tức hiểu ý đồ Mạnh Vãn đến đây. Cô ấy nhìn Tạ Thừa Duẫn một chút rồi gật đầu: "Vậy ngược lại là chị được lợi từ em rồi."

Mạnh Vãn cười cười, chủ động kéo gần khoảng cách: "Là em được lợi mới đúng, nấu cơm quá dọa người, em chỉ mới làm cà chua xào trứng gà, dầu đã bắn hết lên quần áo của em rồi."

Hai người vừa nói vừa cười trở về căn biệt thự nhỏ của Mạnh Vãn.

"Thừa Duẫn, cháu và Tinh Tinh cùng nhau xem TV một lát, chờ ăn cơm dì sẽ gọi có được không." Mạnh Vãn nói.

Cô dẫn Tạ Thừa Duẫn đi qua, lại phát hiện bát của Bạc Tinh Tinh đã trống không.

"Con ăn hết rồi hả." Mạnh Vãn rất kinh ngạc.

Bạc Tinh Tinh bình tĩnh gật đầu: "Ăn ngon lắm."

Khi Bạc Tinh Tinh gật đầu, mấy chỏm tóc ngóc trên đỉnh đầu bé còn lay động theo động tác, Mạnh Vãn nhìn mà ngứa tay.

Mạnh Vãn xoa xoa khuôn mặt rất có xúc cảm của Bạc Tinh Tinh, lại sờ lêи đỉиɦ tóc mềm mại của bé, đột nhiên cô lại hôn lên gương mặt của Tinh Tinh.

"Bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy."

Cô nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của đối phương, lau đi dấu son môi trên mặt bé, để lại một chút đỏ nhàn nhạt.

Cô càng nhìn càng cảm thấy Bạc Tinh Tinh đáng yêu, "Đêm nay nhất định sẽ cho con ăn đùi gà kho."

Bạc Tinh Tinh bị hôn đến chóng mặt, đợi sau khi Mạnh Vãn rời đi đỏ mặt, bé vụиɠ ŧяộʍ nhớ lại, lúc nãy mẹ kế gọi mình là bảo bối rồi, còn khen mình đáng yêu, quả nhiên sức quyến rũ của bé là vô hạn.

Tạ Thừa Duẫn nhìn thấy cổ của Bạc Tinh Tinh cũng đỏ lên rồi, có chút lo lắng nghĩ, sắc mặt em trai đỏ như vậy thật sự bình thường sao, cậu cũng thường xuyên được mẹ hôn, mặt cũng sẽ không đỏ lên nha.

Mẹ con Lục Nùng còn phải quét dọn nhà cửa, ăn xong thì về nhà, Bạc Tinh Tinh không lớn nhưng rất biết tự hạn chế, cơm nước xong thì nhất quyết kéo Mạnh Vãn ra ngoài tản bộ. Môi trường ở đây rất tốt, hai người Mạnh Vãn đi theo đường mòn về phía trước.

Nhiệt độ hiện tại vừa vặn, gió chạng vạng thay đổi giữa trưa khô nóng thổi qua rất thoải mái, Mạnh Vãn chậm rãi đi tới, đột nhiên nghe được một tiếng kích động "Chị gái công chúa!"

Mạnh Vãn nhìn lên, quả nhiên là Liễu Niệm Niệm đang hưng phấn và Đan Vân bất đắc dĩ đang đi về phía này, xe của hai người đậu ở đây.