Chương 12

Mạnh Vãn cười đi đến, Liễu Niệm Niệm đội vương miện nhào vào trong ngực cô Mạnh Vãn hàn huyên: "Hai người đã ăn chưa?"

Đan Vân còn chưa nói gì, Liễu Niệm Niệm đã trả lời: "Em và mẹ ăn rồi." Cô bé cau mũi một cái: "Nhưng mà mẹ nấu đồ ăn không ngon, chị gái công chúa có biết nấu cơm không?"

Mạnh Vãn cũng bất đắc dĩ: "Xin lỗi, chị cũng không biết nấu cơm."

Đan Vân ở bên cạnh nói: "Ngày thường ở nhà đều là ba con bé nấu, trình độ của chị cũng chỉ đến mức có thể nấu chín món ăn, còn về hương vị thì đừng nghĩ nữa."

Đối với đề tài này, Mạnh Vãn cực kỳ đồng cảm: "Nấu cơm quá khó khăn."

Ở bên kia hai người tán gẫu đến khí thế ngất trời về chuyện nấu cơm, bên này Liễu Niệm Niệm đi về phía Bạc Tinh Tinh đang đứng sau lưng Mạnh Vãn.

"Cậu có muốn làm kỵ sĩ của tớ không?"

Mạnh Vãn nghe câu hỏi này, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Liễu Niệm Niệm vươn tay về phía Bạc Tinh Tinh, không hề nghi ngờ, nếu như Bạc Tinh Tinh nắm lấy tay cô bé, cũng có nghĩa là bé đã đồng ý làm kỵ sĩ của Liễu Niệm Niệm.

Mạnh Vãn có chút hăng hái nhìn, lại thấy Bạc Tinh Tinh lui về sau một bước, bé nắm lấy vạt áo Mạnh Vãn, lúc này bé mới nói với Liễu Niệm Niệm: "Không muốn."

Liễu Niệm Niệm cũng không tức giận, chỉ hỏi lại: "Vì sao không được làm kỵ sĩ của tớ."

Bạc Tinh Tinh há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là quay đầu sang một bên khác.

Mạnh Vãn cười giải vây: "Bởi vì nó đã là kỵ sĩ của chị, cho nên không thể làm kỵ sĩ của công chúa Niệm Niệm được nữa."

Liễu Niệm Niệm tiếp nhận lời giải thích này cô bé đồng ý nói: "Đúng vậy, ba ba chính là kỵ sĩ của em, cho nên ba không thể làm kỵ sĩ của người khác nữa."

Mạnh Vãn cười sờ lên đầu của Tinh Tinh: "Đúng, Tinh Tinh vĩnh viễn là kỵ sĩ của chị.”

Tinh Tinh lắc đầu, có chút bất mãn vì sao Mạnh Vãn nói chuyện với người khác lại vò tóc bé.

Tuy rằng bị Bạc Tinh Tinh từ chối làm kỵ sĩ của mình, nhưng Liễu Niệm Niệm vẫn rất nhiệt tình mời Mạnh Vãn đi tham quan nhà cô bé.

Mạnh Vãn đi vào, hoàn cảnh trong xe RV còn tốt hơn Mạnh Vãn tưởng tượng, tuy không gian không lớn, nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, ít nhất hoàn cảnh so với phòng nhỏ của Lục Nùng còn tốt hơn nhiều.

Liễu Niệm Niệm rất hiểu chuyện, cô bé lập tức lấy sữa chua của nhà tài trợ tiết mục ra chiêu đãi hai người.

Bạc Tinh Tinh rụt rè nói cảm ơn rồi mới nhận lấy.

Tình bạn của trẻ con đến rất nhanh, cho dù hướng nội như Bạc Tinh Tinh, dưới sự công kích nhiệt tình của Liễu Niệm Niệm cũng bại trận rất nhanh.

Hai đứa nhỏ chơi với nhau, người lớn cũng buôn chuyện, rất nhanh đã đến lúc màn đêm buông xuống, nên về nhà ngủ rồi.

Mặc dù ngôi nhà mà Mạnh Vãn chọn rất lớn, nhưng tổ chương trình chỉ sắp xếp một chiếc giường.

Giường không phải rất lớn, đại khái là 1.5m.

Mạnh Vãn vẫn biết rõ tư thế ngủ của mình, cô ấy có chút phát sầu nói: "Bảo bối, con ngủ bên trong đi."

Bạc Tinh Tinh không nghĩ việc đó, bé chỉ có chút ngượng ngùng với việc mình phải ngủ chung giường với mẹ kế.

Bé bò đến đầu giường rồi dựa vào vách tường, Mạnh Vãn đột nhiên hỏi: "Hôm nay con có vui không?"

Từ nhỏ đến giờ Bạc Tinh Tinh chưa bao giờ tới nơi xa như vậy, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, bé thấp giọng nói: "Con rất vui."

Ngay khi hai người đang tâm sự, tổ tiết mục gõ cửa phòng hai người, một tấm thẻ nhiệm vụ đưa tới.

Mời đến phòng 325 lấy bữa sáng trước 6 giờ ba mươi phút.

Chú thích: Số lượng bữa sáng có hạn, ai đến trước sẽ được nhận trước.

6:30, Mạnh Vãn u ám nghĩ, lần cuối cùng mình dậy sớm như vậy, vẫn là lúc ôn thi đại học đó.

Rất nhanh cô ấy đã có quyết định: "Tối nay trong nhà còn có chút cơm chưa ăn xong, ngày mai chúng ta ăn cơm chiên đi, đừng đi lấy."

Bạc Tinh Tinh nghĩ đến trình độ nấu cơm của mẹ kế, mặt trắng bệch trong chớp mắt, không nói chuyện.

Mạnh Vãn tự nhận đã đạt thành nhận thức chung với Bạc Tinh Tinh, cô an tâm đi ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, trong phòng Mạnh Vãn đột nhiên truyền đến tiếng chuông vang trầm muộn.