Chương 13



Hôm sau, trời còn chưa sáng, trong phòng Mạnh Vãn đột nhiên truyền đến tiếng chuông vang trầm muộn.

Tìm kiếm nơi phát hiện ra âm thanh thế mà nó lại phát ra từ trong chăn.

Chăn mền giật giật, không bao lâu một cái nhỏ thò ra từ bên trong, tóc rối bời.

Đầu tiên Tinh Tinh tắt đồng hồ báo thức đi, sau đó mới bắt đầu ngồi ngủ gật.

Bé không nói cho mẹ kế biết, hôm qua trước khi đi ngủ bé đã lén đặt đồng hồ báo thức.

Bạc Tinh Tinh nhìn mẹ kế vẫn đang ngủ say như chết, ánh mắt phức tạp, tối hôm qua trước khi ngủ bé vẫn ngủ bên cạnh mẹ kế, sáng sớm tỉnh dậy thì đã bị ép tới góc rồi

Bạc Tinh Tinh sờ sờ chính mình, cảm thấy có chút đau vì đạp.

Đứa trẻ mới bốn tuổi, vụng về tự lực cánh sinh, tốn sức mặc quần áo sau đó rón rén ra khỏi phòng rửa mặt.

Camera trong phòng bị Mạnh Vãn dùng quần áo che lại trước khi đi ngủ, nhưng những camera khác trong phòng vẫn đang hoạt động.

Có một nhóm khán giả dậy sớm tẻ nhạt đến phòng livestream ngồi canh, nhìn thấy bánh bao nhỏ đi từ trong phòng ra ngoài còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi.

Sau đó, những khán giả này nhìn thấy bánh bao nhỏ đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, soi gương chỉnh lý lại quần áo, cuối cùng một mình ra cửa.

[Nếu tôi nhớ không lầm, Tinh Tinh mới bốn tuổi, mới bốn tuổi đã tự mặc quần áo rồi tự rửa mặt rồi hả?]

[Quá ảo ma, nhìn con tôi đi, cũng là bốn tuổi, sáng sớm không ngủ mà gọi tôi dậy nấu cơm cho nó ăn, làm xong nó lại nói không ăn, cả nhà bị náo loạn đến mức gà bay chó sủa bị tôi đánh một trận, đang ngồi dưới đất gào khóc, lại nhìn Tinh Tinh, thật sự là càng nghĩ càng giận, tôi muốn lại đi đánh nó một trận.]

[ Bạc Tinh Tinh cũng ngoan quá đi, Mạnh Vãn đâu, Mạnh Vãn đâu.]

Anh quay phim đi theo sau Bạc Tinh Tinh, cư dân mạng nhìn Bạc Tinh Tinh đi trên đường, đi được một nửa thì bé phát hiện ra mình không biết đường, sau đó lại xin người qua đường giúp đỡ.

Dưới sự trợ giúp của quần chúng nhiệt tình, Bạc Tinh Tinh đúng giờ đến phòng 325 trước 6:30.

Các khách quý vì cho mình và con một bữa sáng, vậy mà cũng đều dậy sớm.

Cả một phòng 325, lại chỉ có mình Bạc Tinh Tinh là con nít, rõ ràng chiều cao cũng chỉ hơn một mét, nhưng ở giữa những người lớn đều trên 160 này bé lại nổi bật nhất.

Các khách mời cũng đều rất ngạc nhiên, Lục Nùng hỏi: "Sao cháu lại đến đây một mình, mẹ cháu đâu."

Tổ tiết mục chuẩn bị bữa sáng là bún qua cầu nổi tiếng ở Vân Nam, Bạc Tinh Tinh đã sớm đói bụng, nghe vậy, bé nhanh chóng ăn bún.

Bé nuốt sợi bún gạo vào bụng rồi mới nói: "Mẹ không đói bụng."

Bạc Tinh Tinh trả lời tương đối uyển chuyển, nhưng ở đây ai cũng nghe hiểu hàm ý phía sau.

Lục Nùng hỏi xong cũng không nói gì thêm, trái lại là Trương Tình Tình kinh ngạc nói: "Cái gì, Mạnh Vãn để một đứa bé một mình đi ra lấy đồ ăn sáng, em ấy đang làm gì vậy."

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Bạc Tinh Tinh không thích Trương Tình Tình lắm, bé uống một ngụm nước lèo, mới chậm rãi nói: "Mẹ đang chờ cháu về nhà."

Trương Tình Tình không chút lưu tình vạch trần sự thật: "Không phải chứ, tâm Mạnh Vãn lớn như vậy sao, yên tâm để cháu đi một mình còn em ấy lại thanh thản ở nhà."

Chuyện này nói sâu hơn thì không tốt, Đan Vân ho nhẹ một tiếng, kéo đề tài: "Hôm nay bún có mùi vị rất ngon, con gái của tôi thích nhất là ăn bún, tôi mang về cho nó ăn, nó nhất định sẽ thích lắm."

Lâm Hà cũng nói: "Con trai tôi cũng cực kỳ thích ăn mấy loại đồ ăn có nước dùng này, ăn rất ngon."

Những khách quý khác bắt đầu nói con nhà mình thích ăn cái gì, bình thường cho ăn một bữa cơm khó khăn cỡ nào, nhưng Trương Tình Tình có lẽ không từ bỏ tâm tư muốn bôi đen Mạnh Vãn lại nói: "Nói cho cùng, chỗ chúng ta vẫn là Mạnh Vãn hạnh phúc nhất, không cần cố ý dậy sớm giống như chúng ta, em ấy chỉ cần ở nhà thôi, Tinh Tinh sẽ đưa bữa sáng qua cho em ấy."

Bầu không khí lập tức có chút xấu hổ.