Chương 14

Bạc Tinh Tinh ăn xong một miếng bún nước cuối cùng, bé lấy ra khăn giấy lau miệng, nghe được câu này thì hết sức nghi hoặc nói: "Dì, thì ra dì mang đồ ăn cho chị Thi Nhược không hạnh phúc hả?"

Bạc Tinh Tinh chỉ tò mò vậy thôi, nhưng trong tai Trương Tình Tình lại là mình mang một chút đồ ăn về cho con gái cũng phải oán giận, nếu như bị người có tâm cắt nối một chút thì cũng thành video bôi đen được, Trương Tình Tình lập tức bổ sung: "Làm sao vậy, dì chỉ cảm thấy Tinh Tinh quá ngoan, ngược lại Thi Nhược nhà dì có vẻ không hiểu chuyện lắm.”

Bạc Tinh Tinh xin nhân viên công tác một phần bún gạo đã đóng gói xong, sau đó nói lời tạm biệt với mọi người: "Các dì, cháu ăn xong rồi, cháu về nhà trước đây ạ."

Cảm giác về phương hướng của Bạc Tinh Tinh vẫn rất tốt, đường về không cần hỏi đường lần nữa, bé tự mình tìm đường về nhà.

Trong phòng rất yên tĩnh, Bạc Tinh Tinh đoán là Mạnh Vãn còn chưa dậy, bé đặt bữa sáng lên bàn, lặng lẽ quay về phòng ngủ.

Đúng là Mạnh Vãn còn đang ngủ, Bạc Tinh Tinh cẩn thận cầm cặp sách nhỏ của mình, có ra khỏi phòng.

Khán giả trơ mắt nhìn bánh bao nhỏ ngồi vào bàn, lại lấy sách ra đọc, trong cực kỳ yên tĩnh.

[Nếu tôi nhớ không lầm, Bạc Tinh Tinh bốn tuổi không phải mười bốn tuổi nhỉ.]

[Hoảng quá, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện như vậy.]

[Đứa nhỏ nhà tôi với tôi đây là diễn.]

Đợi đến khi Mạnh Vãn cuối cùng cũng rời giường, Bạc Tinh Tinh đã đọc sách bên ngoài được nửa tiếng.

Nhìn thấy Bạc Tinh Tinh, Mạnh Vãn khϊếp sợ: "Sao con lại dậy sớm như vậy."

Bạc Tinh Tinh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bé chỉ chỉ bàn ăn: "Đồ ăn sáng của mẹ."

Mạnh Vãn mở túi ra, sợi gạo bên trong vẫn còn rất ổn, thậm chí nước canh cũng không bị đổ, cô nói: "Con đi lấy cho mẹ sao."

Bạc Tinh Tinh rụt rè gật đầu.

Mạnh Vãn mở nắp ra, một mùi thơm của thức ăn đập vào mặt, sợi bún vẫn còn ấm áp: "Con đã ăn chưa?"

Bạc Tinh Tinh lại gật đầu.

Mạnh Vãn sờ lên mái tóc mềm mại của Bạc Tinh Tinh, khen: "Con thật giỏi có thể chăm sóc mẹ rồi."

Quả nhiên Bạc Tinh Tinh càng thêm kiêu ngạo, sống lưng cũng thẳng hơn: "Con là con trai mà."

"Cho nên sẽ chăm sóc con gái đúng không."

Bạc Tinh Tinh kiêu căng gật đầu: "Mẹ ăn đi."

[Không phải chứ, Mạnh Vãn ngủ đến bây giờ rồi để một đứa bé đi lấy bữa sáng?]

[Aiz, thật sự rất hâm mộ Mạnh Vãn, có một đứa con ngoan như vậy.]

[Rất gấp rất gấp, rốt cuộc làm thế nào có thể nhảy qua bước kết hôn, trực tiếp có được một đứa bé như Bạc Tinh Tinh.]

Mạnh Vãn không biết cư dân mạng đang điên cuồng hâm mộ cô, nhưng mà đúng là cô đang rất vui vẻ.

Ăn sáng xong không bao lâu, tổ tiết mục lại tới đưa nhiệm vụ mới.

Người chủ trì cầm một củ cải trắng trong veo như nước trên tay: "Mọi người nhìn xem có phải củ cải trắng này rất ngon không, lần này, nhiệm vụ của mẹ và bảo bối của chúng ta chính là thành công bán được ba trăm cân củ cải trắng, mọi người nhớ kỹ số tiền bán củ cải trắng, rất quan trọng nha, đó là tiền cơm buổi tối của mọi người đó."

Mạnh Vãn liếc nhìn phía sau, năm chiếc xe điện, trên đó tràn đầy cải trắng.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng kêu rên của các mẹ.

Tổ chương trình vô cùng tri kỷ chuẩn bị xe nhỏ cho các cô, tốt xấu gì cũng không phát rồ đến mức bảo các cô tự nghĩ cách chuyển cải trắng đến chỗ bày quầy bán hàng.

Mạnh Vãn ngồi vào ghế lái, Bạc Tinh Tinh ngồi bên cạnh cô, chiếc xe này không có dây an toàn, cô bảo Bạc Tinh Tinh nắm chặt tay vịn.

May mắn là Mạnh Vãn đã từng lái loại xe này, các cô đã đi sớm một bước, đến đích trước.

Trên con phố này có rất nhiều người đang bán hàng, tổ chương trình còn chuẩn bị cho mỗi người một chiếc ghế gấp.

Các cô ngồi ở phía sau đống cải trắng, không ai mở miệng nói chuyện, cũng không có người tới mua.

Mạnh Vãn đột nhiên cười một tiếng.

Da mặt Bạc Tinh Tinh mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy bé đã có chút ngượng ngùng, nghe Mạnh Vãn cười thì lập tức hỏi: "Mẹ đang cười cái gì vậy."

Mạnh Vãn nhặt một cây cải trắng đặt vào trong lòng Bạc Tinh Tinh: "Chỉ là cảm thấy con rất đáng yêu, tranh tết người ta toàn vẽ em bé ôm cá, còn con ôm củ cải trắng."

Bạc Tinh Tinh cau mày, không thấy vui vẻ hơn một chút nào.

Mạnh Vãn lại nói: "Con xem người ta bày quầy hàng đều sẽ rao bán đồ, quầy hàng của chúng ta thật yên tĩnh, con cũng gào to một chút thử xem."

Bạc Tinh Tinh mở đầu: "Vì sao mẹ không gào."

Mạnh Vãn nói một cách thản nhiên: "Mẹ ngại quá, hơn nữa những mấy chị gái kia càng thích nghe con gào hơn á."

Bạc Tinh Tinh nhìn quần chúng xung quanh, lại nhìn mẹ kế đang mỉm cười của mình, cuối cùng hạ quyết tâm, hô một tiếng nho nhỏ.