Chương 16

Đầu gối của đứa bé bị trầy xước, khóc lóc thảm thiết, trong lúc Bạc Tinh Tinh luống cuống, bà nội của đứa bé kia chạy tới.

Bà lão thương đứa nhỏ nhà mình, đầu tiên là ôn tồn dỗ dành, quay đầu nhìn về phía Bạc Tinh Tinh thì lại là cực kỳ hung hãn.

Sau đó lại liên tục chất vấn khiến cho vành mắt của Bạc Tinh Tinh đỏ lên.

Anh trai quay phim vốn định khuyên can, nhưng sức chiến đấu của bà lão thật sự là quá cao, hai người liên tiếp thua trận, không có chút sức nào để đáp trả.

Trong lúc nhất thời, cục diện lâm vào bế tắc, chỉ có tiếng chửi bới của một mình bà lão.

Có một anh quay phim thông minh, thấy bản thân không giải quyết được nên chạy đến tìm Mạnh Vãn.

Khi Mạnh Vãn đến, thì nhìn thấy Bạc Tinh Tinh bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, hốc mắt đỏ hồng, nhìn cực kỳ đáng thương.

Nhìn thấy Mạnh Vãn, Bạc Tinh Tinh vội vàng trốn đến sau lưng Mạnh Vãn, tóc xoăn trên đỉnh đầu dường như cũng héo rũ, cô xoa xoa mái tóc của bé càng thêm thương tiếc.

Bà lão nhìn thấy Mạnh Vãn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, khinh miệt cười cười: "Cô là mẹ thằng nhóc đó không, cháu ngoan của tôi ngã xuống ở trước quầy hàng này của các người, các người định bồi thường như thế nào."

"Bà ơi, bà không nghĩ lại xem mình đang nói cái gì vậy, con nít không biết gì mới để bà mắng, bây giờ gia trưởng nhà người ta đến rồi bà còn mắng tiếp được sao.”

Bà nên hỏi xem sao cháu bà lại bị ngã, tự nhiên con trai tôi bị mắng như vậy, tôi còn chưa đòi phí thiệt hại tinh thần đâu, bà còn mắng tôi."

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy, cái gì mà lừa bịp, cháu trai tôi ngã trước quầy hàng của người, các người không chịu trách nhiệm, còn nói chuyện khó nghe như vậy, đáng đời chỉ có thể làm một tên bán rau."

Mạnh Vãn vui vẻ: "Sao lại xem thườn cả người lao vậy, có bản lĩnh bà đừng qua con đường này nữa, khu phố này toàn bán đồ ăn thôi."

Bà lão tiếp tục khinh bỉ nói: "Ai muốn đi chứ, cô xem trên đất này bẩn như vậy khiến giày của cháu tôi cũng bẩn rồi."

Mạnh Vãn vốn là muốn trào phúng, ai ngờ bà lão còn cho là thật: "Giọng điệu này của bà thật đúng là…Tỷ phú thế giới cũng không dám nói như vậy."

Bà lão nổi giận: "Đừng có nói nhảm với tôi, cô nói đi, cháu tôi ngã trước quầy hàng của các người, cô định bồi thường như thế nào."

"Thật sự là cho bà một chút màu là bà dám mở phường nhuộm đấy à." Mạnh Vãn cũng có chút phiền rồi: "Đừng có cậy già rồi lên mặt, tôi nói cho bà biết tiền căn hậu quả camera của chúng tôi đều quay được, tôi cũng không muốn nói nhảm với bà nữa, chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát giải quyết."

Bà lão hơi kiêng dè nhìn camera, nếu là ngày thường đương nhiên bà ta không sợ, nhưng bà ta nhớ tới lời con trai nói, công ty con trai mở rộng thị trường, cụ thể thì bà ta cũng không hiểu, chỉ biết đây là thời điểm mấu chốt này ngàn vạn lần không thể gây chuyện.

Bà lão tức giận nhìn Mạnh Vãn: "Tôi nhớ kỹ các người rồi, hai người chờ đó cho tôi!"

Dứt lời, bà lão nắm tay cháu trai chạy đi.

Mạnh Vãn thì có cạn lời, cảm thấy hôm nay không nên tra đường, cô vừa quay đầu, lại đối diện với đôi mắt lấp lánh như sao của Tinh Tinh.

Mạnh Vãn lập tức thay đổi biểu cảm: "Thế nào, mẹ có giỏi không?"

Bạc Tinh Tinh điên cuồng gật đầu: "Thật giỏi."

Mạnh Vãn giúp Bạc Tinh Tinh sửa sang lại kiểu tóc một chút rồi nói: "Con bị dọa rồi sao, bây giờ còn sợ không."

Bạc Tinh Tinh lắc đầu trả lời bằng vẻ mặt sùng bái: "Không sợ."

Mạnh Vãn nói: "Sau này gặp lại người như vậy hoặc là gặp phải chuyện không xử lý được, nhớ gọi người đến nhé."

Bạc Tinh Tinh tán thành: "Con nhớ rồi!"

Bên này bọn họ giải quyết xong chuyện, nhưng cư dân mạng lại có ý kiến khác.

[Mạnh Vãn bị sao vậy, không hề kính già yêu trẻ, còn hù dọa người già.]

[Lầu trên, trong hiện thực là người như vậy cho nên mới đồng tình đúng không.]