Chương 22

Đây là một màn biểu diễn rất dễ dàng khơi dậy cảm xúc của mọi người, không chỉ nhằm vào khán giả, mà còn nhằm vào người biểu diễn, Mạnh Vãn rất hưng phấn nhìn về phía Bạc Tinh Tinh, ánh mắt của Bạc Tinh Tinh cũng sáng lấp lánh.

Nhóm tiếp theo là mẹ con Đan Vân, họ đã chờ ở hậu trường, nhìn thấy hai người Mạnh Vãn, Đan Vân giơ ngón tay cái lên: "Quá trâu bò, tôi thấy khán giả dưới khán đài cũng rất thích màn biểu diễn của hai người.”

“Thật sao?" Mạnh Vãn có chút vui vẻ.

“Thật đấy. "Đan Vân cười sang sảng:" Kỳ sau nhớ mời tôi đến nhà các cô nha.”

Người dẫn chương trình gọi đến nhóm tiếp theo, Mạnh Vãn cười nói: "Đương nhiên sẽ mời mọi người đến, chúng tôi cũng muốn đến nhà mọi người chơi.:

Màn biểu diễn của mẹ con Đan Vân bắt đầu, các cô lựa chọn ca hát, một ca khúc rất hoạt bát đáng yêu, có lẽ có chút không phù hợp với hình tượng của Đan Vân, nhưng độ thích hợp với Liễu Niệm Niệm cũng rất cao.

Mạnh Vãn ở dưới đài cũng có thể nhìn thấy vài khán giả bị sự đáng yêu cyar Liễu Niệm Niệm làm cho gào khóc.

Khi họ kết thúc, Liễu Niệm Niệm còn xách váy cúi chào khán giả như công chúa, làm Mạnh Vãn cũng thấy dễ thương, cô hỏi Bạc Tinh Tinh: “Niệm Niệm có đáng yêu không?”

Bạc Tinh Tinh chắc là cũng cảm thấy đáng yêu, nhưng vẫn duy trì hình tượng cao lãnh của bé, chỉ thản nhiên gật đầu.

Nhưng dáng vẻ này cũng rất đáng yêu, Mạnh Vãn không nhịn được véo má Bạc Tinh Tinh

Nhóm biểu diễn cuối cùng là mẹ con Lâm Hà, hai mẹ con bọn họ biểu diễn vở kịch nói "Công chúa Bạch Tuyết", Lâm Hà đóng vai công chúa, Trần Tắc Lâm là hoàng tử, ngoài ra, họ còn tìm mấy người dân làng hỗ trợ biểu diễn.

Vở kịch này phù hợp với mọi lứa tuổi, đặc biệt thu hút ánh nhìn của trẻ con, thậm chí dân làng còn thấy con em mình quen thuộc trên sân khấu biểu diễn.

Nói chung, màn biểu diễn của mỗi khách mời đều rất tuyệt, và có chút sáng tạo riêng.

Đúng rồi, buổi biểu diễn này còn hấp dẫn một người, Liễu Niệm Niệm ngồi bên cạnh Mạnh Vãn sau khi nhìn thấy Trần Tắc Lâm mặc trang phục hoàng tử lên sân khấu, mắt cô bé sáng lên như sau.

Năm nhóm khách mời đã biểu diễn xong, người dẫn chương trình mời họ lên sân khấu.

Mọi người lần lượt đứng vào chỗ, dân làng trên tay đều có một mẩu giấy. Người dẫn chương trình mang theo một cái thùng để thu giấy, sau đó trở lại sân khấu đếm từng tờ một.

Số lượng giấy khá nhiều, việc đếm cần một chút thời gian. Người lớn nhất là Trần Tắc Lâm chủ động giúp đỡ. Các em nhỏ rất năng động, thấy anh trai đã đi giúp, mấy đứa bé cũng kéo nhau đi theo.

Bạc Tinh Tinh ban đầu cũng có chút thẹn thùng, nhưng dưới lời mời của Tạ Thừa Duẫn cũng vui vẻ đến tham gia.

Với sự giúp đỡ của các bé, việc đếm giấy rất nhanh chóng hoàn thành. Người dẫn chương trình công bố kết quả cuối cùng.

Người dẫn chương trình bắt đầu công bố từ vị trí thứ hai.

Người đứng thứ hai là Lục Nùng, tiểu phẩm của hai mẹ con được các thôn dân vô cùng yêu thích, người thứ ba là mẹ con Đan Vân, người thứ tư là mẹ con Trương Tình Tình.

Cuối cùng chỉ còn hai nhóm mẹ con Mạnh Vãn và Lâm Hà.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, ngay cả Mạnh Vãn cũng không chắc chắn.

Theo lý thuyết, tiết mục của Lâm Hà phải rất đặc sắc, còn có sự giúp đỡ của các em nhỏ trong làng, không thể nào đứng cuối được.

Mạnh Vãn trước kia còn vô cùng tự tin, nhưng hiện tại ngược lại có vài phần thấp thỏm lo lắng.

Người dẫn chương trình rất hiểu hiệu ứng của chương trình, việc công bố kết quả rất chậm rãi, đến mức Mạnh Vãn không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Không phải chỉ là căn nhà tệ nhất thôi sao, không vấn đề gì.

Khi Mạnh Vãn đang có chút buông xuôi, người dẫn chương trình đột ngột công bố kết quả cuối cùng.

“Quán quân của chúng ta là Mạnh Vãn và Bạc Tinh Tinh!”

Lâm Hà là người đầu tiên chúc mừng Mạnh Vãn, trên khuôn mặt cô ấy không có chút miễn cưỡng nào. Sau khi cô ấy mở lời, những người khác cũng lần lượt chúc mừng Mạnh Vãn.