Chương 25

Trong bếp, Bạc Tiệm đang đeo tạp dề, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay săn chắc.

Mạnh Vãn nhìn anh mang một tô súp nấm lên bàn ăn.

“Anh làm sao?" Mạnh Vãn kinh ngạc nói.

Không chỉ có tô súp, trên bàn ăn đã bày sẵn nhiều món ăn, món nào cũng đầy màu sắc, hương vị.

Bạc Tiệm gật gật đầu.

Mạnh Vãn chỉ nghe Bạc Tinh Tinh nói Bạc Tiệm có thể nấu ăn rất ngon, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến.

Bạc Tinh Tinh đang chạy quanh trong bếp, thấy Mạnh Vãn hỏi, cậu bé đắc ý nói: “Ba nấu ăn ngon lắm.”

Bạc Tiệm cởi tạp dề xuống: "Được rồi, tự đi xới cơm đi.”

Mạnh Vãn ngoan ngoãn đi xới cơm, nếm thử một miếng, lập tức bị anh bắt làm tù binh.

Có ai đó có thể nói cho cô biết tại sao Bạc Tiệm, một tổng giám đốc, lại nấu ăn ngon như vậy, thậm chí còn ngon hơn cả đầu bếp nhiều năm kinh nghiệm.

Có lẽ là vẻ mặt của cô quá mức khϊếp sợ, Bạc Tiệm giải thích: "Lúc trước tôi đều tự mình nấu cơm.”

Mạnh Vãn gật đầu, chỉ là trong lòng cô đang nghĩ, tay nghề này không đi mở khách sạn thật sự là đáng tiếc.

Ăn liên tiếp cả hai bữa cơm trưa cơm tối đều phong phú như vậy, Mạnh Vãn rất thỏa mãn, xua tan hết mệt mỏi khi quay chương trình. Đang chuẩn bị lướt điện thoại rồi đi ngủ, có người gõ cửa phòng cô.

Vốn tưởng rằng vẫn là Bạc Tinh Tinh, nào ngờ, khi cô mở cửa, người đứng ngoài cửa lại là Bạc Tiệm.

Mạnh Vãn lui về phía sau một bước, có chút xấu hổ.

Bạc Tiệm lại xem đó là lời mời, bước thẳng vào phòng.

Mạnh Vãn đương nhiên cũng không thể đuổi Bạc Tiệm ra ngoài, vì thế cô hỏi: "Sao vậy?”

Bạc Tiệm đi thẳng vào vấn đề: "Tinh Tinh rất thích cô.”

Mạnh Vãn ngước mắt lên, có chút nghi hoặc.

“Tôi không muốn biết mục đích của cô là gì, nhưng Tinh Tinh thích cô, chỉ cần cô duy trì được điều đó, cô muốn tài nguyên gì tôi đều có thể cho cô.”

Mạnh Vãn bật cười vì tức giận, Bạc Tiệm thật sự nghĩ cô tốt với Tinh Tinh vì muốn tài nguyên sao?

Rất nhanh cô lại tỉnh táo lại, nguyên chủ gả cho Bạc Tiệm không phải là vì tài nguyên sao, Bạc Tiệm lúc này nghĩ như vậy cũng là bình thường.

“Tinh Tinh rất dễ thương, thích cậu bé là điều bình thường, nếu sau này tôi cần tài nguyên gì, tôi sẽ nói với anh.”

Bạc Tiệm hài lòng, trong mắt thương nhân, có lẽ không gì bằng một cuộc trao đổi lợi ích chắc chắn.

Mặc dù Mạnh Vãn có chút không vui, nhưng từ trước đến nay cô không muốn để chuyện không vui vào lòng, sau khi để điện thoại xuống thì nhanh cô liền ngủ thϊếp đi.

Có lẽ trong lòng cô cũng rất muốn đi công viên trò chơi, ngày hôm sau bất ngờ tỉnh dậy thật sớm.

Nhàn rỗi cũng không có việc gì, cô liền đứng lên rửa mặt chải đầu trang điểm.

Đi công viên giải trí nếu muốn chơi trò chơi thì mặc quần sẽ tiện hơn,

Cô thay một bộ đồ thể thao, trang điểm nhẹ nhàng, may mắn là gương mặt cô đẹp, dù trang điểm đơn giản cũng rất rạng rỡ.

Khi cô xuống lầu, không ngạc nhiên khi thấy Bạc Tiệm và Tinh Tinh đã dậy, thậm chí bữa sáng cũng do Bạc Tiệm nấu.

Mạnh Vãn nghiêm trọng hoài nghi, thói quen dậy sớm của Bạc Tinh Tinh là học theo Bạc Tiệm.

Thấy Mạnh Vãn dậy, người ngạc nhiên nhất không ai khác chính là Bạc Tinh Tinh.

Cậu bé đang cầm đũa cũng dừng lại, Mạnh Vãn tự nhiên bưng bát ăn, thấy Tinh Tinh thỉnh thoảng nhìn mình, cô nói: “Ăn sáng xong chúng ta sẽ đi công viên giải trí chứ?”

Bạc Tinh Tinh lập tức quay đầu về phía Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm gật gật đầu.

Công viên trò chơi cách nhà họ Bạc ước chừng một giờ đi xe, tài xế đã chờ ở bên ngoài, Mạnh Vãn và Bạc Tinh Tinh ngồi ở ghế sau.

Bạc Tinh Tinh dọc suốt đường đi rất hào hứng, Mạnh Vãn tựa vào ghế, vô tình bắt gặp ánh mắt Bạc Tiệm trong gương chiếu hậu.

Mắt Bạc Tiệm rất đẹp, lông mi dài và dày, khi mắt hơi hạ xuống như tự nhiên có một đường viền, con ngươi rất đen, lòng trắng rất trắng, tự nhiên có một cảm giác trong trẻo, càng làm cho anh có vẻ lạnh lùng, nhưng anh có thể nhanh chóng phá vỡ rào cản đó, toát ra một chút ấm áp.